Thành Phần Cá Biệt

Chương 60




Đêm tối đường vắng tanh vắng ngắt, thi thoảng mới có mấy chiếc xe sáng đèn đi qua. Điểm hẹn nằm ở cổng phụ của một khu chung cư lớn, bốn phía là đường xi măng cho xe chạy. Đường đua hôm nay bao gồm 10 vòng quanh khu chung cư này, ai có thể hoàn thành rồi về đích trước thì người đó thắng cược.

Đứng sẵn ở điểm hẹn là một đám học sinh lố nhố khoảng mười mấy người, trong đó có sáu người đã ngồi sẵn lên xe như đang khoe khoang. Những người còn lại không đua xe mà tới để làm nhiệm vụ khác. Nhìn sơ qua có thể thấy cuộc đua này tuy lén lút nhưng không hề sơ sài, ngược lại còn rất tỉ mỉ chuyên nghiệp. Cuộc đua chưa bắt đầu nên mọi người đang tụ tập bàn tán gì đó.

- Thằng Nam lâu thật, không phải sợ chạy rồi chứ?

- Ban đầu chính nó là người đòi vụ cá cược này mà!

- Nó muốn cứu mĩ nhân, nhưng lại sợ làm anh hùng... Hahaa....

- Ê thằng Nam kìa, dẫn theo ai ý?

Mấy chục con mắt đổ dồn vào đèn xe ẩn hiện ở ngõ quẹo. Khuôn mặt tri thức của Nam ẩn hiện dưới bóng đèn đường, bộ dáng nhởn nhơ không chú ý tới những người đang phải đợi ở đây. Nam dừng xe, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào con xe trong tay cậu ta. Mấy thằng đang ngồi trên xe 50 phân khối phản ứng trước, cười phá lên, buông lời chê bai rất mạnh:

- Vãi l mày thi bằng xe này á?

- Quả xe này bố mày chạy bộ cũng theo kịp đấy?!

- Không không, không phải tao thi. Cậu ấy thi.

Nam cười xòa, trèo xuống khỏi con xe đạp điện. Cậu ta cố tình để lộ bóng người trùm mũ kín mít ở đằng sau. Đám người đối diện ngơ ra, còn chưa kịp định hình "cậu ấy" là ai thì đã thấy bàn tay trắng trẻo vươn ra nắm tay lái. Ái Lạp cúi thấp đầu, chống chân đỡ lấy xe. Bọn xung quanh cứ nhìn nó chằm chằm, có vẻ như khi chưa biết người dưới mũ là ai thì chúng nó sẽ không dừng lại.

- Ai đây, đội cổ vũ của mày à?

Một tên hất đầu về phía Ái Lạp, tiếng cười rả rích liền vang lên. Ái Lạp nghe thấy tiếng Nam chậm rì rì giải thích cho mọi người về sự xuất hiện của mình. Tiếp đến mấy thằng nhóc đối diện cứ muốn lột mũ của Ái Lạp ra, tại nhìn sơ qua dáng người thì chúng nó cũng biết người đang ngồi trên xe là một đứa con gái.

- Mày khinh bọn tao đấy à? Dám cho một đứa con gái thi với bọn tao?

- Ừ, còn bằng con xe rẻ rách này?

- Không không, tao nào có ý đó!

Hai bàn tay của Nam vội vã vung vẩy lung tung, cố gắng thể hiện thành ý của mình cho đối phương hiểu. Vụ các cược này cậu ta tốn khá nhiều công sức mới tổ chức được, bây giờ đám kia giận dỗi bỏ về thì toi.

- Thế nói nghe xem, mày dắt ai đến kia?

Đám con trai khí thế hung hăng, hợp lực lại áp Nam xuống. Nam hơi khó xử nhìn về phía Ái Lạp. Ban đầu người trong Đội Bảo Vệ Chính Nghĩa đã dặn cậu ta rằng Ái Lạp mà lộ mặt thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, nhưng tình hình bây giờ thế này, không lộ mặt cũng khó làm việc tiếp.

Tiếng cãi vã ngày càng lớn. Giờ đang là nửa đêm, nếu còn to tiếng sẽ kéo người ngoài cuộc tới. Ái Lạp lặng lẽ thở dài, bấm còi xe cho nó vang lên, lôi kéo sự chú ý của đám người. Nó tặc lưỡi, miệng phát ra mấy âm thanh "chậc chậc". Ái Lạp vươn tay kéo mũ trùm đầu xuống, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Chỉ trong vòng 3 giây, mọi thứ liền trở nên tồi tệ hơn.


- Đại... Là đại tỷ!! Chạy mau!!!

- Thằng chó Nam dám đi hớt lẻo, mày nhớ đấy!!

- Đm rút nhanh, cớm tới cớm tớiiii!

- Đụ đợi tao với!!

- Chúng mày từ từ đã, đại tỷ đến để đua mà?

Đám người đang xô nhau chạy đột ngột dừng lại, không thể tin nhìn thẳng vào mặt Nam. Đám đàn em đang ẩn nấp khắp nơi ôm mặt nhìn nhau, biết rõ chuyện này thể nào cũng xảy ra. Thành viên Thống Trị Thế Giới cảnh giác tập trung vào đại tỷ nhà mình, đầu nhanh chóng nhớ lại kế hoạch tác chiến ban sáng.

Trong lúc Nam vất vả giải thích cho bọn đua xe hiểu, Ái Lạp liền lôi điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. Màn hình nhảy tin liên tục, đại khái chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ mà gần trăm tin nhắn gửi đến. Ái Lạp lười lướt lên, chỉ đọc tin nhắn gần nhất do Bảo soạn:

"Hở mặt chứ có cái gì? Được ngắm khuôn mặt vàng ngọc này là diễm phúc của chúng nó."

Con bé nào đó phụt cười, lẳng lặng cất điện thoại vào trong túi. Cùng lúc đó đám người đối diện bắt đầu trở nên căng thẳng, có thằng quát:

- Mày điêu nó vừa thôi! Con nít cũng biết đại tỷ là "chuyên gia chính nghĩa" ở trường, có cl mà nó dám đâm đầu vào cái tệ nạn này!

- Nhưng đại tỷ... "chuyện gì cũng làm mà"...

Nam cười ẩn ý, xòe 3 ngón tay ra, đám người liền bớt thắc mắc hẳn. Song, lòng nghi ngờ của chúng nó vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt. Chúng nó sấn tới gần Ái Lạp, lợi dụng chiều cao của mình chắn phía trước, cố gắng tỏ ra không sợ hãi đại tỷ:

- Ê đại tỷ, mày không đến để úp sọt bọn tao đấy chứ? Dù sao mày cũng được trả 3 củ rồi mà!

- Ngậm mồm lại, đừng có nói bằng giọng đấy với tao.

Ái Lạp lạnh giọng, khí thế của người nọ trong nháy mắt liền bốc hơi. Cậu ta khom lưng, lí nhí một tiếng "vâng" làm Nam suýt thì cười ra tiếng.

Dây dưa làm mất quá nhiều thời gian, cuộc đua xe được tiến hành ngay sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa. Mặc dù rất tự tin vào xe của mình, nhưng mấy tay đua lại e ngại về sự xuất hiện của đại tỷ. Chúng nó cho tự cho rằng đại tỷ đi xe điện vì muốn nhường chúng nó.

Người hướng dẫn nói qua về luật chơi, không khác mấy so với những điều Nam đã phổ biến trước. Cờ báo chuẩn bị, mấy con xe bên cạnh liền rồ ga, còi vừa phát là phi đi như bay, chẳng thèm quan tâm chuyện gì nữa.

Xe điện của Ái Lạp đương nhiên không theo kịp với đống xe số. Nó áp tay lên airpod trên tay, đầu bên kia liên tục nói gì đó. Ái Lạp đáp gọn, xe rẽ bánh khỏi đường đua.

***
Tiếng ồn trập trùng từ đâu phát ra làm người nào đó phải tỉnh dậy. Lưng áo người nọ đổ mồ hôi ướt đẫm, tầm mắt mông lung hướng về ánh sáng lay lắt ngoài cửa sổ. Bên dưới thi thoảng lại phát ra tiếng gầm rú, còn cả tiếng rồ ga mông lung ẩn hiện. Người nọ bực tức xuống khỏi giường, ngó ra cửa sổ xem có chuyện gì.

- Trịnh Gia Ái Lạp?

Chắc chắn không thể nhầm, cái mái tóc xoăn đặc trưng kia.. Mấy người đứng cạnh thì người nọ không rõ lắm, có vẻ đang tụ tập tổ chức đua xe. Tầm mắt người nọ khẽ đảo, đứng ở vị trí trên cao, thoáng cái đã nhận ra vìa tên dưới trướng Ái Lạp đang ẩn núp trong bóng tối. Một nụ cười nửa miệng khe khẽ hiện lên. Người nào đó vơ lấy cái máy điện thoại, nhanh chóng gọi cho ai đó:


- Này, đoán xem tao vừa nhìn thấy ai nào?

"..."

- Trịnh Gia Ái Lạp tổ chức đua xe dưới nhà tao. Dùng cái vẻ thảo mai thảo mốt của mày gọi người đến gô cổ nó đi.

"..."

- Không phải mày vẫn liên lạc với thầy cô cấp II à? Gọi đại một người trong số đó ấy!

"..."

- Đang ngủ cũng phải dậy! Bây giờ mới có nửa đêm chứ mấy? Thầy cô thì chạy giáo án xuyên đêm là chuyện bình thường mà.

"..."

- Đấy là việc của mày, muốn bắt nó hay không cũng kệ mày. Tao chỉ báo vậy thôi.

***
Trong bang có người sống tại khu chung cư này, chỉ cho Ái Lạp một con đường cắt ngang qua chung cư.

Một đoạn tường vây quanh chung cư bỗng dưng bị phá, có vẻ như là sửa làm cổng phụ mới hay gì đó. Khi rẽ vào sẽ đâm ra được đường đi bộ ở sân sau, rồi phóng thẳng qua cổng phụ cũ bị khóa.

Dăm ba cái khóa chìa đương nhiên chẳng ăn nhằm gì, nên chung cư đã cử bảo vệ trực ở đó. Đàn em Thống Trị Thế Giới sống ở đây cũng gọi là quen biết sơ sơ với bảo vệ trực. Cậu ta giả bộ chán đời không ngủ được, mang chầu bia xuống uống giải sầu với người ta.

Bảo vệ vốn không phải nhân viên chính thức của chung cư, mà chỉ mới được thuê để gác cho đến khi tu sửa xong. Tuổi của anh ta ở độ ngang tầm, đủ để xưng anh với mấy đứa nhóc cấp III. Đàn em mang bia xuống giỡn vài ba câu, anh ta tất nhiên không từ chối. Bảo vệ bị chuốc đến không biết trời đất là gì. Chỉ tội cho cậu đàn em, từ nãy tới giờ giả vờ tu không biết bao nhiêu là nước lã.

Mắt thấy bảo vệ sắp mất đi ý thức, cậu đàn em vội gọi bầy tới chọc cái chốt khóa ở cổng. Cổng mở liền gấp rút liên lạc với đầu bên kia.

Ái Lạp rẽ vào đoạn tường bị phá của chung cư, đường bày nhiều đất cát khó đi nên thành viên Thống Trị Thế Giới đã đợi sẵn ở đó. Đại tỷ vừa xuống, mấy thằng con trai liền bài bản khiêng xe đạp điện qua đống hỗn độn. Ái Lạp nhanh chóng leo lên xe, phóng vèo đi.

Ban đầu đại tỷ là người bị bỏ ở phía sau, nên khi thấy Ái Lạp đi đằng trước thì mấy chiếc xe cho rằng đại tỷ vẫn đang ở vòng đua cũ. Chỉ có trọng tài và vài người đứng ở vạch mới bàng hoàng không hiểu đại tỷ phóng con xe nát nhanh thế bằng cách nào.

Ước chừng qua độ 8 vòng, đám đi xe sang vẫn đang kề cà ở vòng thứ 5. Ái Lạp lần nữa rẽ vào lối tắt, tuy nhiên lần này Bảo lại bất thình lình xuất hiện giữa đường.

- Gì đấy?

- Xuống xe!


- Hả?

Ái Lạp bị bế thốc lên, đám đàn em xung quanh cũng nhanh chóng đón lấy chiếc xe rồi đem đi gửi trong chung cư. Tiếng xe cảnh sát từ từ lớn dần, phóng ngang qua chỗ Ái Lạp đang đứng. Bảo kịp thời kéo nó ra sau tường, ôm chặt lấy, sợ đến tim đập thình thịch.

Đầu Ái Lạp gục vào vai Bảo, chống hai tay lên ngực cậu, cả người lọt thỏm trong vòng ôm rộng lớn. Nó im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, có tiếng tuýp còi và tiếng rượt đuổi khắp nơi. Bảo thở phào, chậm chút nữa là Ái Lạp đã lên phường với đám kia rồi.

- Buông ra đi.

- Không sợ à?

- Có chứ! Nhưng thế thì liên quan gì đến việc mày ôm tao?

Bảo vuốt đầu Ái Lạp, khẽ bật cười rồi thả nó ra. Đàn em của Thống Trị Thế Giới cũng núp sau bức tường, có vài đứa thì theo chân cậu bạn sống ở đây đi gửi xe. Con xe đạp điện kia bây giờ không thể mang ra, Ái Lạp càng không thể ló mặt, vì rất có thể bọn bị bắt kia sẽ khai ra Ái Lạp, công an sẽ cử người ở lại đây canh.

Bảo nhắn tin dặn đám đang núp bên ngoài rút về, còn mình thì bị kẹt bên trong chung cư. Cậu đàn em sống ở đây nói hay là lên nhà cậu ta ngồi một chút, tầm hơn tiếng nữa công an đi thì chuồn về. Mọi người đồng ý, lên nhà cậu ta ngồi.

Những người bị kẹt ở đây bao gồm Bảo, Ái Lạp và mấy đàn em được phân công vác xe điện. Bố mẹ cậu đàn em sống ở đây đang ngủ nên tất cả đều phải cố gắng giữ trật tự. Dù chỉ cách nhau có mấy mét nhưng cả đám vẫn phải nói chuyện với nhau qua điện thoại, nhất là Bảo với Ái Lạp ngồi ngay cạnh thì càng kì cục hơn.

"Cắt bớt tóc đi."

"Việc của mày à?"

"Tại lần nào ôm cũng bị tóc cọ vào mặt, muốn hắt xì kinh khủng."

Bảo xoa xoa cánh mũi, nhớ đến là muốn hắt xì, cuối cùng hắt xì thật.

"Thì đừng ôm nữa."

"Không, cắt bớt đi."

"Không cắt!"

"Nuôi dài thế để bện dây treo cổ à?"

"Đánh cho bây giờ."

"Cắt đi."

"Không."

"Cắt"

"Ko"

"cut"

"k"


...

Mấy đứa chờ tới gần sáng, mệt quá ngủ gục hết trên ghế sofa. Ái Lạp thiếp đi trên vai Bảo, được cậu vác về mà không hay biết. Vinh xuống đón Ái Lạp chỉ tiếc không thể chửi bậy mấy câu. Con gái gì mà đi bay nhảy đến tầm này mới về, còn ngủ say như thế. Bảo trao trả Ái Lạp xong chạy về nhà thì đã là 3 giờ sáng. Cậu bước xuống xe, thấy hơi lạ vì đèn phòng khách vẫn còn đang bật.

Lúc này bác tài xế mới nói với Bảo:

- Thưa cậu, bà chủ đã đợi cậu hơn 2 tiếng rồi.

Bảo nhíu mày, vội vàng chạy vào nhà. Quả nhiên, những người canh gác giờ này đang bị lôi hết ra phạt ở ngoài sân. Vệ sĩ dáng người cao to, cầm gậy đập mạnh vào lưng một người vệ sĩ khác. Mấy chị người làm ngồi rúc ở đằng sau, khuôn mặt hoảng sợ chờ đến lượt mình.

Mùi nước hoa quen thuộc sộc vào mũi, nồng đậm tới nỗi Bảo có cảm giác váng đầu. Người phụ nữ diện chiếc váy sang trọng ngồi trên ghế sofa phòng khách, bên cạnh là quản gia của nhà đứng rót trà cho bà ta.

Bảo đứng chôn chân giữa phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt người phụ nữ. Tiếng kêu la bên ngoài cứ như không lọt nổi vào tai cậu, mặc dù mới vài giây trước thôi trông cậu còn đang rất lo lắng.

Người phụ nữ đã ngoài ba mươi nhưng vẫn còn rất trẻ. Làn da bảo dưỡng tốt phát sáng dưới ánh đèn pha lê treo trên trần, và đôi môi đỏ mọng thì mấp máy nói gì đó.

- Con yêu, vì con mà đêm nay cả căn nhà này thức trắng đấy!

Nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt người phụ nữ. Cả căn phòng vang vọng tiếng kêu thảm từ phía ngoài. Đôi mắt Bảo không có nửa điểm dao động, hoàn toàn tĩnh lặng.

- Vừa đi đâu về?

- Không đâu cả.

Lông mày của người phụ nữ nhăn lại, tức giận đập tách trà xuống bàn kính. Âm thanh thanh thúy hòa lẫn với tiếng kêu la, bà ta đứng dậy, chỉ vào mặt Bảo:

- Ai dạy mày cái thói đấy?

- Chẳng ai hết.

- Mày đứng lại cho tao!

Bảo xoay người bỏ lên phòng. Người phụ nữ ở đằng sau gọi với theo nhưng không được, tức đến thở hổn hển. Bà ta lệnh cho người bên ngoài đánh mạnh nữa lên, như thế thì cơn giận trong lồng ngực bà ta mới vơi bớt được.

Người phụ nữ vắt chéo chân, dần trở lại trạng thái ban đầu. Bà ta cầm tách lên nhấp một ngụm, mắt nhắm hờ hỏi người bên cạnh:

- Dạo này nó có giao du với ai không?

Bà ta hiểu rất rõ con trai mình, một thằng con trai thờ ơ với mọi thứ ngoại trừ sự tự do. Khó có thể tin được nó đã đi ra ngoài để làm gì đó vào tầm giờ này.

- Dạ, cậu chủ chơi khá thân với một cô bé.. được hơn ba năm rồi...

Động tác của người phụ nữ hơi chững lại. Bà ta nhăn mặt, chơi được hơn ba năm thì hẳn phải ở giai đoạn rất thân rồi. Sự khó chịu ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt bà ta. Có vẻ như bà ta đã quá an tâm về con trai mình, từ giờ không thể như vậy nữa.

- Cụ thể thế nào, kể rõ ra cho tôi nghe!

***