Thành Phần Cá Biệt

Chương 18




Hôm nay thời tiết khá đẹp, Ái Lạp đi vòng quanh chợ Xanh một lượt đã mua xong đồ cần thiết. Nó thở dài xoay người đi lộn đường thêm lần nữa, bất thình lình bị bóng dáng cao lớn chắn trước mặt, tim suýt thì rớt ra ngoài.

- Đang đi đâu?

Đối phương nghiêng đầu hỏi, mái tóc vàng dài quá vai đung đưa theo từng chuyển động, đôi mắt xanh gợn sóng đầy mê hoặc khiến hồn người ta bị hút sâu vào trong. Ái Lạp siết chặt tay, nhìn cái mặt đầy xinh đẹp kia mà thầm rủa cả nghìn tám trăm lần rằng đây rõ ràng là mặt con gái!

Ánh mắt Cường đảo qua đống gói giấy lỉnh kỉnh trên tay Ái Lạp, thấy nó không trả lời nên bản thân cũng không mở miệng nói. Bầu không khí nhanh chóng trở nên quá mức căng thẳng, Ái Lạp nhăn nhó, đành rặn ra nụ cười khó coi hơn cả khóc:

- Đang đi.... mua đồ...

Có lẽ ám ảnh lần trước đã bị người này cắn vào má, Ái Lạp hết sức phòng thủ, chân trái lui ra sau sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào. Cường giữ nguyên nét mặt nhàn nhạt từ đầu đến cuối, gật đầu nói:

- Tôi cũng thế.

- ......

Quả là cuộc nói chuyện đầy bế tắc.

Ái Lạp gãi đầu, cảm thấy cứ đứng như vậy thật sự lãng phí thời gian. Nó lúng túng tỏ vẻ muốn di chuyển, Cường nhận ra liền nghiêng người sang bên, bước về phía sau lưng Ái Lạp. Ái Lạp thở dài nhẹ nhõm, vỗn nghĩ cậu ta đã đi, ai dè quay đầu lại, Cường vẫn lẽo đẽo theo sau nó.

Toàn bộ máu của Ái Lạp dồn dết lên đỉnh đầu, mặt hiện lên vẻ bất lực vãi.

- Đi theo tôi làm gì? Muốn đánh nhau à?

- Không, muốn ôm cậu.

- ......

Huhu Sơn ơi ra đây mà xem có đứa định nhúng chàm con gái bố này!


Phản xạ là thứ không thể sửa, Ái Lạp nghe xong câu nói sắc mặt liền tối đi, chân vung lên đá Cường. Ngược lại, Cường cũng chẳng phải dạng yếu đuối gì cho cam, thân thể cao hơn Ái Lạp hẳn cái đầu chuẩn xác đỡ được đòn, hất trở lại khiến Ái Lạp loạng choạng suýt ngã.

Mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, Ái Lạp kinh hãi phát hiện mình đang được Cường đỡ lấy, cả người ngửa ra sau, nếu không có cánh tay của cậu đã sớm ngã ra đất. Hai cánh mũi gần nhau trong gang tấc, Ái Lạp bực tức đẩy Cường ra, vội vã ôm đống đồ lỉnh kỉnh chạy thục mạng. Nó bây giờ hận không thể thoát khỏi cậu bạn đằng sau ngay lập tức, cậu ta bị biến thái hay sao, mở mồm ra không cắn thì là ôm. Chả nhẽ con trai nước ngoài đứa nào cũng dễ dãi thế?

Bóng dáng Ái Lạp vừa khuất trong dòng người thì một bóng dáng khác chạy tới gần Cường. Quỳnh Giao vui vẻ đặt đồ mình mới mua vào túi, thấy Cường đang cười, đầu về một phía liền ngờ nghệch hỏi:

- Anh gặp chuyện gì vui sao?

Cường không đáp, thu hồi về trạng thái bình thường rồi vươn tay chỉnh cái kẹp trên tóc Quỳnh Giao. Cậu khe khẽ:

- Dễ thương.

Câu nói có phần không đầu đuôi khó hiểu, nhưng Quỳnh Giao đã sớm quen với kiểu giao tiếp của Cường. Cô nhóc đặt hai tay lên má, ngại ngùng cười hì hì, liên tục lắc đầu khiến cho mái tóc ngắn bay bay:

- Làm sao dễ thương bằng Ái Lạp được!

- Công nhận...

- Anh nói cái gì cơ?

Quỳnh Giao tưởng mình nghe nhầm, đơ người hỏi lại. Cường nhún vai tỏ vẻ không có gì, giúp Quỳnh Giao đỡ lấy đống đồ nặng, sải chân bước về phía trước.

***
Chuyển kể rằng, thư viện trường Thanh Lịch có một căn phòng ma, người nào mạo phạm tới đó sẽ phải gánh chịu hậu quả. Học sinh tò mò trong trường luôn không thiếu, thường xuyên có nhóm túm năm tụm ba cùng nhau thám hiểm thư viện. Tất nhiên sau đó, họ đều phải gánh chịu rất nhiều xui xẻo. Mà nạn nhân nhận phải sự trừng phạt xong thần trí giống như bị điên, mơ mơ hồ hồ, nhất quyết không khai ra những thứ mình đã gặp phải.

Thầy cô đương nhiên không biết học sinh bị cái quái gì khiến cho thành tích học tập ngày càng giảm, chỉ khó chịu gọi cho phụ huynh, khiến cuộc sống của những nạn nhân đó các thêm bế tắc. An là một trong những người tham gia cạy miệng nạn nhân, chứng kiến xong vẻ điên dở của họ liền lập tức sợ hãi chạy đi báo cho Ái Lạp.


Ái Lạp nghe đầu đuôi câu chuyện, miệng hơi hé mở, giơ tay đánh bụp một nhát vào con người đang không ngừng ôm chân mình gào rú kia. Đám đàn em bang Thống Trị Thế Giới nhìn màn này với ánh mắt quái dị, trán như muốn hiện ra mấy chữ: "Đại tỷ, tỷ chơi thật mặn, mùi bách quá nhiều." An mặc kệ ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, tiếp tục dụi đầu vào chân Ái Lạp, yếu đuối khóc nấc lên:

- Điều tra đi mà Ái Lạp ơi, bao nhiêu tiền công cũng được!

- Không có hứng thú với dăm ba cái chuyện ma!

Ái Lạp lạnh lùng nói, nghĩ đến nội bộ đang lục đục, giờ lại thêm vị này cùng hợp xướng làm hai tai nó sớm muốn điếc. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, An càng ngày càng biểu hiện rõ bản tính sân si chai lì của mình, mọi thông tin từ lớn đến nhỏ trong trường chị đều biết, thi thoảng còn hay mặt dày hỏi Ái Lạp rằng: "Mai sau có định lấy Bảo không?"

Lộn hết cả ruột!

- Giúp chị đi mà, mấy đứa nạn nhận hành xử đáng sợ lắm, cứ như zombie vậy ấy huhu....

- Làm việc tốt sẽ được ban thưởng đó Ái Lạp ơi....

An đau thương chấm nước mắt, rút từ trong túi ra ba tờ 500k giơ lên không trung, và rồi bùmmm, những tờ 500k vô tình bị gió thổi bay vào túi Ái Lạp.

- Tôi giết chị!!

Ái Lạp cảm nhận bàn tay của An vói vào trong túi mình, nhân thể động chạm nhiều chỗ liền nổi giận. An rụt tay lại, tự hào giơ tay lên, ra vẻ mình rất đúng nói:

- Đây là tiền công mà bạn bè nạn nhân đưa, mỗi nạn nhân ứng với 100k, đủ để thấy số người dính líu vào vụ này rất nhiều. Ái Lạp, nếu em giải quyết được, số tiền không chỉ dừng lại ở đây.

Ánh mắt của tất cả đàn em đều tập trung hết vào triệu rưỡi mà Ái Lạp mới móc ra, Ái Lạp nhìn thấy, không còn cách nào thở dài cúng hết cho chúng nó, lòng âm thầm hối hận vì đã bị An dỗ ngọt, cho An vào đội.

Thống Trị Thế Giới trong đầu Ái Lạp vốn chỉ là một cái tên nó lấy đại để đối phó với Trấn Lột, sau vài sơ suất liền trở thành tên của một tiểu đội nhỏ mà nó thành lập khi nghĩ kế thoát thân. Cuối cùng vào tay An, Thống Trị Thế Giới tự dưng biến thành một "bang" với dấu hiệu nhận diện vô cùng rõ ràng: Đó là cái vòng tay cao su có chữ "TTTG" trên tay từng thành viên. An dặn mọi người luôn phải đeo trên tay, ai hỏi thì nói là vòng mua ở chợ, thấy hay nên đeo. Thoạt nhìn, chiếc vòng được thiết kế đơn giản, kiểu dáng giống như vòng tay cho fan Kpop ngày xưa nên không có ai mảy may nghi ngờ, chỉ có người trong đội mới nhận diện được nhau.

Có lần Bảo với Ái Lạp đeo cái vòng này lên 6A, bọn trong lớp nhìn thấy liền tưởng hai đứa là fan Kpop, gào ầm lên như thể vừa khám phá được bí mật động trời. Bảo vốn được mọi người cách xa vì sợ, vậy mà hôm đó cậu bị bao nhiêu bạn nữ vây chật kín để hỏi han đủ điều. May mà các bạn còn biết sợ quả mắt sát khí của Bảo, nếu không e rằng cái biệt danh "fanboy quốc dân" đã bị gán lên đầu cậu từ hôm đó. Bảo nhớ lại vài kí ức không mấy tốt đẹp, cả người u ám hướng về phía An đang ngồi dưới sàn nhà. An cảm nhận mùi nguy hiểm, sợ rúm ró nép vào chân Ái Lạp.


- Thôi đi luôn đi!

Trí nói, theo thói quen bắt lấy tay Ái Lạp như sợ bị cướp. Ái Lạp gật đầu, với lấy cái cặp gần đó đeo lên người. Bảo ngồi im không nhúc nhích nhìn mọi người thu dọn đồ đạc, cậu đang đợi Ái Lạp phát hiện ra, sau đó chắc chắn nó sẽ giằng tay khỏi tay Trí mà quay lại đón cậu, Bảo đã nghĩ như thế.

Tiếng chốt cửa vang lên, cả phòng tắt điện, đoàn người đi ngày càng xa, nhưng không có ai nhớ đến đội phó đáng thương cả. Mặt Bảo tối sầm, khoé miệng giật giật cảm nhận mấy âm thanh nô đùa biến mất, thầm rủa 1800 lần Trịnh Gia Ái Lạp không có chút tinh tế nào trong người. Thấy cậu đang dỗi thì nó phải ra dỗ chứ? Ơ hay đấy là chuyện hiển nhiên mà?

Bảo phát hiện ra, độ ảo tưởng quá cao đôi khi cũng là điềm xấu.

Cái chốt cửa bị phá nát thảm hại, người con trai với mái tóc đen rối thâm trầm bước ra. Bảo tự nhủ sẽ bắt bọn đàn em sửa chốt cửa, đoạn ung dung đá nốt cái cổng sắt bị khoá để đi ra ngoài. Khắp ngõ vang lên tiếng động lớn khiến vài hộ dân gần đó phải ngó đầu nhìn. Mới trông ra, đập vào mắt họ đã là hai cái cửa sắt thật to ngã xuống giữa đường làm chắn hết lối đi, ai đó tưởng có trộm liền gọi cảnh sát, nhưng khi người ta đến lục soát lại không thấy bất cứ ai trong nhà.

***
- Đến rồi....

An dừng lại trước thư viện trường, cả một đám người lén lút phía sau cũng ngưng mọi hoạt động nhốn nháo. Bây giờ là xế chiều, cổng trường chưa khoá nhưng bảo vệ không cho vào, thế nên cả đám vài chục người ai nấy đều phải mặc đồ bợt màu, leo tường từ sân sau để vào trường.

Vài tiếng than sợ vang lên theo cách bỡn cợt, Ái Lạp hơi nhíu mày, liếc nhìn sang Trí đang bám chặt lấy tay mình, khó chịu trợn mắt. Trí vội buông Ái Lạp ra, tuy nhiên bản thân anh cũng không nghiêm túc hơn được bao nhiêu, Trí tiếp tục quay về phía sau để đùa giỡn với đồng bọn của mình. An săm soi cái khoá trên cửa, tháo chiếc khuyên tai nhìn như cái ghim băng xuống chọc vài nhát vào ổ. Chỉ chốc lát sau, cửa đã thần kì mở ra, Ái Lạp cùng đám loi soi phía sau không khỏi trợn tròn mắt thán phục.

- Suỵt...

Ái Lạp giơ tay lên miệng, ra hiệu cho mọi người im lặng. An sợ hãi nép vào sau Ái Lạp, Trí thì bị đàn em đùn lên trước tiên phong, thận trọng chắn đại tỷ phía sau lưng, bước đi từng bước nhỏ. Đoàn người tiến sâu hơn vào trong thư viện, suốt quãng đường chỉ có bóng tối bao phủ cùng mấy cái kệ sách quen thuộc, không ai phát hiện ra điểm gì khác thường. Nếu không phải An đã sớm nhìn qua nạn nhân, chỉ sợ sẽ không tin trong cái thư viện bé tí này tiềm ẩn nguy hiểm như vậy. Bởi dẫu sao hằng ngày học sinh vẫn tới đây đọc sách, chỉ có tới vào "giờ cấm" mới phải trở thành nạn nhân.

Khe cửa sổ trên gần nóc phản chiếu ánh nắng chiều tà, Ái Lạp thận trọng đi cả quãng đường, tới một chỗ đột nhiên cảm thấy không đúng. Phòng đóng cửa kín, khí lạnh từ bên ngoài chẳng thể xông vào, ấy vậy mà chỗ nó đang đứng lại có cảm giác chút gió thổi qua, trán hơi lạnh lạnh, khiến người ta rùng mình. Bất thình lình trên tường vang lên hàng loạt tiếng "rắc" cùng âm thanh xê dịch, tất cả mọi người hoảng sợ cảm nhận giá sách sát mép tường bị đẩy ra, ánh mắt trong tối nhìn không rõ nhưng có thể chắc chắn trước mặt xuất hiện một lối đi, bởi vì gió từ đó thổi ra rất mạnh, làm lung lay cả mấy kệ sách phía sau.

- Có vào không đại tỷ, mình nhiều người thế này chả nhẽ không làm gì được?

Trí thì thào ghé vào tai Ái Lạp, chân muốn bước lên nhưng bị nó cản lại. Ái Lạp nhíu mày, thầm ước có Quỳnh Giao ở đây thì tốt rồi, nhỏ đó mắt tinh, khả năng nhìn tối siêu đỉnh, chắc chắn có thể thuật miệng lại quang cảnh trước mắt vô cùng rõ ràng cho Ái Lạp nghe.

- Muốn thực hiện điều ước, bắt buộc phải trao đổi!

Âm thanh khàn khàn vang lên giữa không gian phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có, giọng điệu vang vọng như giọng ma quỷ khiến mọi người run sợ. Tâm trạng thành viên bang Thống Trị Thế Giới không thể bình tĩnh nổi nữa, đám học sinh cấp II dù có lớn đến đâu thì vẫn chỉ là con nít, gặp dăm ba cái trò ma quỷ này đương nhiên vẫn sẽ sinh ra run sợ. An đưa hai tay lên ôm lấy bản thân, lắp bắp nói với Ái Lạp:

- Chị quên chưa kể, người ta đồn nếu ra khỏi thư viện mà vẫn lành lặn thì sẽ được ban một điều ước, thế nên mới có nhiều người liều chết xông vào đây như vậy!


Hoá ra là thế, Trí cùng mọi người vỡ lẽ ồ lên. Song đoàn người chưa kịp định thần đã thấy giọng nói quỷ dị ban nãy kêu rên thảm thiết. Ái Lạp mới vừa đứng cạnh An thoáng cái đã biến mất, xuất hiện ở phía xa không ngừng dùng chân đạp mạnh lên giọng nói lạ:

- Tưởng thần bí thế nào, mày mở mồm ra nói chuyện là mày ngu rồi con ạ! Bà mày trong tối thành người mù nhưng tai vẫn thính như chó nhé!

Thành viên Thống Trị Thế Giới: - ......

Tại sao khung cảnh đang huyền bí như vầy mà đại tỷ cứ thích phá đám nhỉ?

Thường thì gặp phải loại chuyện này, người ta sẽ dễ liên tưởng tới yêu ma quỷ quái đang nói chuyện. Đằng này mình tỷ ấy nghĩ theo hướng ngược lại, lần theo âm thanh mà tìm ra chủ nhân, đạp người ta thừa sống thiếu chết.

Âm thanh khàn khàn bị đạp đến suy yếu, kêu cũng không có sức mà kêu, bắt đầu chuyển sang khóc nức nở. Tiếng khóc thê lương truyền đi khắp nơi, vọng qua lối đi mới mở khiến vài người phục kích sẵn bên trong xuất hiện mấy phần sợ hãi. Vẻ đắc ý của tên cầm đầu đằng đó mất đi, hắn ta ra hiệu cho đám người còn lại nhanh chóng lấy ra dụng cụ, trực tiếp bỏ qua màn trêu đùa mà tiến hành gây mê.

Gió ngày càng mạnh, lần này hình như còn mang theo mùi thơm. Ái Lạp đạp chán mới nhận ra tóc mình bị thổi bay dữ dội, hơn nữa phía đám đàn em lần lượt phát ra tiếng như người ngã xuống đất. Ái Lạp nhíu mày, theo phản xạ phát giác được điều gì nguy hiểm, lập tức đưa tay lên che miệng rồi hét:

- Bịt mũi vào, không được ngửi!!!

Đám đàn em khá thông minh, ai nấy đều vội vàng bịt mũi mình. Mặc dù vậy, nhịn thở không phải là chuyện dễ dàng, chúng nó nhịn được nửa phút liền bỏ cuộc thở hồng hộc, rốt cuộc lần lượt ngã hết ra đất. Bản thân Ái Lạp cũng sớm chịu không nổi, trước mắt tối sầm đi, hôn mê bất tỉnh.

***
Nhật kí đi học của Bảo.

Xế chiều hôm nay Bảo bị thành viên Thống Trị Thế Giới vô tình nhốt ở nhà nên tới trường chậm hơn mọi người. Cậu sau khi trèo tường vào đã lục tung cả trường lên tìm Ái Lạp, song vẫn chẳng thấy nó đâu. Cả một đám gần hai chục người cứ thế biến mất như chưa từng xuất hiện khiến Bảo hơi lo lắng. Cậu lần về phía thư viện, thấy cửa không khoá liền đẩy cửa vào.

Mùi hương dễ ngửi sộc vào mũi khiến Bảo buồn nôn, lập tức cảnh giác đưa tay lên che miệng. Halothane? Trong thư viện tại sao lại có mùi thuốc gây mê? Mẹ kiếp!

Bảo không dám bước tiếp, cậu chạy ra phòng hoá học tìm một ít parafin, đun cho nó nóng chảy thành nước rồi đựng vào cốc thuỷ tinh, mang xuống thư viện. Bảo quơ tay một hồi, Parafin trong cốc khiến đống halothane đang lượn lờ trong không khí hoá thành dạng lỏng. Bảo đặt cốc parafin ngay gần mũi, tuy vẫn hít phải chút ít thuốc mê nhưng không đủ để cậu lập tức ngất đi. Cảm giác muốn nôn cuộn trào trong lồng ngực, Bảo khó chịu đấm mạnh vào chỗ mà cậu cảm thấy thông gió ở góc tường, kệ sách cạnh đó ngay tức khắc dịch chuyển, lối đi thông thoáng dần dần hiện ra.

- Không thể nào....

Âm thanh khàn khàn lọt vào tai Bảo liền trở thành manh mối mấu chốt. Cậu thả cốc thuỷ tinh khỏi tay khiến nó vỡ tan, chuẩn xác bắt được một tên áo choàng đen rồi đập cho hắn nhừ tử. Bóng đen vừa kêu vừa thầm nghĩ hôm nay thật là đủ xui xẻo, cả hai lần mở miệng đều bị ăn đánh, đều nói cái mồm hại cái thân quả không sai.

***