Thanh Niên Quá Hạn

Chương 5




Ngôn Hà vuốt ve hàng  lông mày của cậu, lòng bàn tay ngưa ngứa còn chưa kịp buông xuống cậu đã mở mắt ra, tròng mắt đen sẫm màu nhìn về phía cô không nói gì. Một lát sau, cậu mời rời tầm mắt sang nơi khác: “Đi gấp, chưa kịp.”

Ngôn Hà không muốn bóc trần lí do của cậu, đầu ngón tay cô chạm vào làn da cậu, ấm áp mà tươi mới, trẻ trung khiến cô thoáng cảm thấy khổ sở. Nghĩ tới đây, cô thở dài một hơi, thu tay về.

“Nhưng bây giờ, không có chuyện nào gấp hơn so với chuyện cậu phải đi học.”

“Có.”

“Chuyện gì?”

Cậu lại không mở miệng, không nhìn vào mắt cô, vẻ mặt lạnh nhạt mà xa cách. Ngôn Hà nhìn hàng mi đương rủ xuống của cậu, không biết nên làm gì.

Cô lắc đầu một cái: “Cậu không muốn nói cũng không sao, tôi đi làm trước. Đã đặt sẵn vé máy bay vào buổi chiều cho cậu, chìa khóa cậu có thể mang đi, mà vứt đi cũng không sao.”

Ngôn Hà nghĩ rất đơn giản, trước hết phải để cho cậu về đi học đã, sau đó muốn gặp mặt cũng luôn có cơ hội.

Cô cúi xuống dịu dàng hôn lên môi cậu: “Ngoan, tôi đi đây. Hẹn gặp lại.”

Trong một thoáng cửa phòng khép lại, Ngôn Hà quay lại nhìn khuôn mặt cậu. Cậu ngồi trên giường, tóc hơi rối, yên lặng nhìn cô rời đi, khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì, dường như nó bị cái gì đó bắt ép phải trở nên thành thục, khiến cho cô cảm thấy rất đau lòng.

Ngôn Hà biết cậu sẽ suy nghĩ lung tung nhưng so với việc xử trí theo cảm tính, cô càng lo lắng cho cậu nhiều hơn. Cô thích cơ thể cậu, nhưng cái thích này cũng không thể khiến cô trở nên biến thái muốn dán cậu ở bên. Cô cùng lắm chỉ có thể ở bên cậu một chút.

Tới trưa công việc vẫn còn dồn đống, bận rộn khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt. Tiếng hét chói tai của Ngải Lâm “Cậu lừa người, cậu không phải là bị cuốn gói mà là được thăng chức!” bị Ngôn Hà dùng đồ ăn vặt nén xuống, có đồng nghiệp giúp một tay, đồ của cô nhanh chóng được mang vào văn phòng giám đốc.

“Bọn mình đi ăn cơm, cậu đi không?”

Cho đến khi Ngải Lâm ló đầu vào hỏi thăm, Ngôn Hà mới phát hiện ra giờ đã tới buổi trưa. Trong dạ dày không hề có cảm giác đói bụng, cô lắc đầu: “Các cậu đi đi. Hôm nào có cơ hội sẽ mời các cậu ăn cơm.”

“Nhưng dạ dày cậu làm sao chịu nổi…”

“Mình đâu có ngốc, đương nhiên phải mang theo cơm hộp r…” Ngôn Hà vờ diễn cho Ngải Lâm xem, giả bộ thò tay vỗ vỗ lên túi của mình nhưng lời vừa nói ra chợt im bặt. Cô cúi đầu kéo khóa lấy ra một hộp cơm thật sự ở trong đó. Khựng lại mấy giây, cô giơ giơ hộp cơm lên với Ngải Lâm, mỉm cười, “Cậu xem đi, mình ăn cơm hộp là được rồi.”

“Trời, vậy mà không nói sớm. Mình đi ăn đây.”

Ngôn Hà nhìn theo Ngải Lâm rời đi mới đẩy tất cả tài liệu sang một bên, từ từ mở hộp cơm ra. Trong khoảnh khắc nhìn vào bên trong hộp cơm, cô không nhịn được phì cười. Rất khó tưởng tượng vì sao trên đời lại có người con trai như vậy, từng lá rau đã xào qua đều được thấm hết dầu đi, cánh gà được bọc một lớp giấy ở đầu cho dễ cầm, bên trong góc còn tô điểm bằng mấy cây lạp sườn cắt thành hình con cá.

Buổi trưa cô bận rộn nên thường phải ăn cơm nguội, tất cả đồ trong đây đều là món không cần đun nóng mà có thể ăn trực tiếp, cậu nghĩ mọi chuyện thực sự rất chu đáo.

Những món ăn này đều được làm sau khi cậu ở trên giường với cô xong, nửa đêm mới vội đi làm. Nghĩ tới dáng vẻ cậu mặc áo sơ mi trắng, dụi mắt đứng trong bếp nấu cơm, cô chợt cảm thấy cổ họng khô nóng.

Ngôn Hà khẽ khụ một tiếng lục lọi trong túi xách, quả nhiên lại tìm được bộ đồ ăn chuẩn bị sẵn cho mình. Miệng cô cong lên, gắp rau cho vào miệng, rất ngon, chẳng chỗ nào có thể chê được.

Miệng ăn cơm, nét cười vui vẻ trên khóe miệng dần dần phai nhạt đi.

Chuông điện thoại vang lên, vừa nghe thấy chuông reo là Ngôn Hà đã định ngắt máy. Nhưng trên màn hình lại hiện lên một cái tên quen thuộc. Cô xoa bóp chân mày, rồi mới đưa điện thoại tới bên tai.

“Ngôn Hà, sao con không nhận điện thoại của tiểu Chu? Người ta gọi cho con từ tối hôm qua cho tới tận bây giờ, gọi hơn 10 cuộc điện thoại, con không nhận là có ý gì?”

“Hơn mười cuộc?” Bàn tay đang xoa chân mày của cô dừng lại, nhưng chẳng qua chỉ trong một chốc lát thôi. Cô đương nhiên sẽ không thú nhận với mẹ mình, cô không nhận điện thoại là vì đang bận lăn sàng với một nam sinh được.

Cô đè thấp giọng, “Không có ý gì, con đã nói rồi, con với Chu tiên sinh kia không có tình cảm gì khác. Mẹ, mẹ giúp con chuyển lời với anh ta, bảo anh ta đừng liên lạc với con nữa được không?”

“Con cũng đã 27 rồi. Không có tình cảm gì với cậu ta, vậy con có tình cảm với ai?” Giọng nói bên kia ngừng một chút, dường như nghĩ tới điều gì, giọng nói đó trở nên nghiêm nghị hẳn lên, “Không phải là con còn giữ liên lạc với thằng nhóc côn đồ đó chứ? Ngôn Hà, con nói rõ cho mẹ.”

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên vấn đề này được nhắc tới nhưng lại một lần nữa nghe thấy từ đó vang lên bên tai, Ngôn Hà vẫn cảm thấy nhức đầu: “Rốt cuộc con phải giải thích bao nhiêu lần nữa đây, cậu ta không phải là côn đồ.”

“Nó không phải côn đồ thì sao bố mẹ nó bị xã hội đen chém chết? Nó không phải côn đồ thì sao mới 17 tuổi đã quyến rũ con lên giường? Còn con thì quá nhẹ dạ, cả ngày nói tốt cho nó.”

Ngôn Hà cảm thấy có mấy lời cứ đảo quanh trong cổ họng, cô rất muốn nói thẳng ra.

Cũng không phải chỉ có từ một phía  là cậu quyến rũ cô, thật ra thì từ rất lâu trước đây lòng cô đã có ý đồ với cậu.

Nhưng lời như thế làm sao có thể thốt ra khỏi miệng.