Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 294: Lợi khí đầu tiên




Lời này của Võ Mị Nương, mặc dù mang ý cười đùa, nhưng cũng là một cách để dò hỏi, kỳ thực cũng không ý khinh thường.

Hàn Nghệ vô cùng tự tin trả lời: "Dân số là cơ bản của một quốc gia, nhưng dựa vào gia tăng dân số, để nâng cao quốc lực, thì điều đó quá chậm. Nếu muốn càng cường thịnh, chỉ có một cách khả thi."

Lý Trị nghe lời hắn nói, có vẻ thật sự có cách, cũng không quản nhiều nữa, nói: "Vậy ngươi nói một chút xem."

Hàn Nghệ không kiêu không nịnh nói: "Có bột mới gột nên hồ. Vũ khí tiên tiến có thể làm quân đội Đại Đường ta không ai địch nổi, công cụ tiên tiến có thể để dân chúng thiên hạ áo cơm không lo, quốc khố tràn đầy, đây là cách phá tan bình cảnh nhanh nhất, cũng là phương thức duy nhất. Cũng chính vì điểm này, đã cản trở Đại Đường ta tiến thêm một bước."

Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ nói cái gì, điểm này có ai không biết, nhưng lợi khí này không phải nói có là có."

Hàn Nghệ nói: "Ta cho rằng đây là kết quả do chính sách triều đình gây ra. Trong chính sách của triều đình hiện nay, gần như bảo đảm nông dân đều có đất để canh tác, bảo đảm đất không bị địa chủ thôn tính. Nhưng không hề có một chính sách nào là cổ vũ dân chúng đi phát minh nông cụ tiên tiến, thế nên Đại Đường ta không có đột phá nào ở công cụ làm nông. Dân số Đại Đường thua xa tiền triều, đây là sự thật, muốn tận dụng dân số có hạn, để sản xuất ra càng nhiều lương thực, thì chỉ có dựa vào công cụ."

"Chẳng lẽ chỉ cần triều đình cổ vũ, thì sẽ có thể làm ra công cụ tiên tiến?" Võ Mị Nương dường như không mấy tin tưởng.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Có câu là, 'Thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi mà đến'; Thiên hạ nhốn nháo, đều là vì lợi rời đi'. Nếu phát minh có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống chính mình giống như làm nông, vậy cớ gì dân chúng sẽ không thử. Tuy rằng điều này là phải cần thiên phú, nhưng dân số Đại Đường ta mấy trăm vạn, trí tuệ bọn họ là vô tận, đây là một nguồn tài phú rất trân quý, chỉ cần trong số vạn người ấy, có ai đó phát minh ra một loại công cụ tiên tiến, thì ích lợi nó mang đến, có lẽ còn hơn cao gấp nhiều lần lợi ích dân số mang đến."

Lý Trị lại hỏi: "Vậy chiếu theo lời ngươi nói, cần phải làm thế nào?"

Hàn Nghệ đáp: "Ta cảm thấy trở ngại của hết thảy, tổng cộng do hai nguyên nhân. Thứ nhất, người phát minh, không thể thu lợi từ đó, ai cũng có thể miễn phí cầm dùng, thậm chí ngay cả một câu thừa nhận của triều đình cũng không có. Thứ hai, chính là sự lũng đoạn kỹ thuật của một số quý tộc."

Võ Mị Nương nghe vậy trong mắt hiện lên hàn quang quỷ dị, thật ra dựa vào tố chất tâm lý của nàng, sẽ không thể nào xuất hiện loại tình huống này. Nhưng nàng quả thật không nghĩ đến, vừa mới bắt đầu, Hàn Nghệ đã trực tiếp chĩa đầu mâu vào giai cấp quý tộc."

Nếu câu nói này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ gây nên sóng to gió lớn nha!

Trong lòng Lý Trị cũng là hết sức kinh ngạc, y không cứng rắn như Võ Mị Nương, nhất định là bị dọa rồi, chỉ cảm thấy thằng này còn hổ báo hơn mình, nói: "Thế nhưng chẳng phải hai điểm ngươi nói nó mâu thuẫn lẫn nhau sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ngoài mặt thì là thế, kỳ thật lại không, chẳng qua hai loại tình huống này đều quá mức cực đoan. Dân chúng không thể bảo vệ phát minh của mình, bọn họ nếu có phát minh, cũng không thể thu được bất kỳ lợi ích nào. Vì vậy, chỉ có rất ít dân chúng chịu động não nghĩ biện pháp cải tiến công cụ, hoặc là chuyện đó phát sinh dưới sự trùng hợp. Chứ bọn họ hoàn toàn không có khái niệm gì về việc phát minh sáng tạo. Cả ngày đều chỉ nghĩ tới việc làm ruộng, bởi vì làm ruộng có thể giúp cho bọn họ giàu có, mà phát minh thì lại không cách giúp cho bọn họ phát tài."

Mà quý tộc vừa hay ngược lại. Bí phương của quý tộc, bình thường đều là truyền nam không truyền nữ, đơn giản chỉ là sợ nữ nhân nhà mình xuất giá sẽ đem kỹ thuật truyền cho nhà khác, chớ nói chi tới việc truyền ra cho dân chúng. Với phương thức lưu truyền thừa kế như vậy, thì đối tượng thừa kế phải đáng tin cậy. Kinh nghiệm phong phú mà nhiều thế hệ gia tộc tích lũy truyền cho một người, từ đó hình thành một loại bí phương hay bí quyết tổ truyền. Nhưng mà, hình thức chỉ truyền kỹ thuật công nghệ cho một đứa con trai kế thừa duy nhất của các gia tộc đã hình thành nên một cục diện khép kính. Tính bí mật của kỹ thuật đã làm đánh mất tính kích thích và cạnh tranh từ bên ngoài. Cho nên, càng ngày càng bảo thủ, không cầu cách tân và cải tiến. Đồng thời, do ngăn cách không truyền thụ cho người ngoài, nên cũng không biết được tin huống bên ngoài, không thể nào hấp thu kỹ thuật từ người khác. Từ triều Hán, đã có rất nhiều kỹ thuật và công nghệ tiên tiến đều bởi vì một vài gia tộc ngã xuống, mà lần lượt thất truyền, đây là một tổn thất cực lớn.

Vì vậy, tiểu nhân cho rằng, triều đình hẳn phải nên coi trọng hiện tượng này."

Lý Trị thở dài: "Bảo hộ phát minh của dân chúng, điều này làm sao làm được? Càng không nói đến việc bắt những quý tộc kia giao ra bí quyết bí phương gia truyền."

Hàn Nghệ cười nói: "Thật ra tiểu nhân có một kế, có thể làm được điều này."

Lý Trị vội vàng nói: "Mau nói!"

Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt nóng vội của Lý Trị, trong lòng cười thầm.

Kỳ thật hắn đã sớm hỏi thăm rõ ràng bối cảnh kinh tế xã hội bây giờ, nó không giống với triều Thanh, triều Thanh hoàn toàn là Hoàng đế lũng đoạn mọi thứ, còn hiện tại hơn phân nửa đều là quý tộc lũng loạn.

Triều đình kinh doanh hiện tại, gần như chỉ cung cấp cho quan lại và hoàng thất tiêu dùng, cũng chính là một loại hình thức kinh tế tự cung tự cấp, rất ít cạnh tranh với dân chúng. Nếu triều đình muốn phổ cập máy dệt vải, cũng không phải là triều đình chế máy dệt vải rồi bán cho dân chúng dùng. Triều đình chỉ chế máy dệt vải là cho chính mình dùng, còn đối với dân chúng, nhất định chỉ là đem bản vẽ máy dệt vải công khai, phát đến các thị trấn, thôn xóm, để dân chúng tự mình làm lấy. Phải biết rằng Đường triều mãi đến giai đoạn cuối, mới bắt đầu tiến hành chế muối bán ra, thật ra chính là lũng đoạn. Còn hiện giờ tất cả mọi người đều có thể mua bán muối nha, còn thời Tống Minh Thanh thì đều hoàn toàn là lũng đoạn muối.

Đây đều là vì có vết xe đổ. Bởi vì Tùy triều là thể chế chính trị lũng đoạn cao, hết thảy mọi thứ đều nắm trong tay. Giai đoạn đầu triều đình là chủ đạo phát triển mọi mặt kinh tế, về sau càng ngày càng trầm trọng thêm, dứt khoát tự mình làm hết, sản xuất quy mô lớn, xây dựng công trình rầm rộ. Kể từ đó, kế sinh nhai của dân chúng dần ít đi, triều đình ngươi cái gì cũng làm, dân chúng thì chắc chắn cạnh tranh không lại triều đình, hơn nữa triều đình còn không tuân thủ nguyên tắc phát triển kinh tế, lợi dụng quyền hành để ra sức lũng đoạn hết thảy tài nguyên. Kinh tế dân gian gần như bị ép đến không còn, điều này đã tạo nên một Tùy triều vô cùng giàu có đấy, các triều đại sau cũng khó mà sánh bằng, nhưng dân chúng lại rất nghèo. Nhìn thì có vẻ cường đại đấy, nhưng lại sụp đổ chóng vánh.

Vẫn là câu nói kia thôi, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Lý Uyên (ông nội Lý Trị), Lý Thế Dân (cha của Lý Trị) chứng kiến Tùy triều diệt vong, vậy nên chắc chắn sẽ không làm giống vậy. Thời sơ Đường, triều đình chỉ là một kẻ đóng vai trò chế định quy củ , là một vị trọng tài, ra mấy quy cử như thị phường chế, nhưng không phải là một người chấp hành, nên gần như không có xung đột ích lợi với dân chúng, thế nên kinh tế phát triển là hiển nhiên.

Chính sách Mã Chu nhắc đến rất nổi danh, 'Từ xưa đến nay, hưng vong của quốc gia, không phải ở tích trữ được bao nhiêu, mà là ở dân chúng khổ hay sướng', đây cũng là lý niệm trị quốc quan trọng nhất của Đường Thái Tông. Tiền ở trong tay dân chúng, so ra tốt hơn để trong ngân khố, dù sao đều thuộc về Đại Đường cả, để ở đâu cũng vậy. Tiền này lại chạy không được, cho nên quốc khố thời sơ Đường chưa bao giờ đầy ắp cả.

Nhưng quý tộc cũng là dân chúng, chẳng qua bọn họ có nội tình, có tích luỹ, có tiền tài, có kỹ thuật, do đó liền lũng đoạn một ít ngành sản xuất, hình thành một loại thể chế kinh tế quý tộc.

Cho nên, uy hiếp của quý tộc đối với hoàng thất, chính là ở chỗ lũng đoạn. Kỹ thuật lớn hay nhỏ đều áp dụng thủ đoạn lũng đoạn, một khi lũng đoạn, thì tất nhiên sẽ tích luỹ được một của cải nhất định, hình thành một loại khu kinh tế quý tộc. Bởi vì rất nhiều đồ tiêu dùng của dân chúng, thậm chí là đất đai, đều bị quý tộc lũng đoạn, rất nhiều dân chúng đều phải dựa vào quý tộc kiếm miếng ăn, cho nên thế lực của bọn họ vô cùng khổng lồ.

Tuy rằng quý tộc bây giờ không bằng trước kia, nhưng vẫn còn áp dụng thủ đoạn lũng đoạn. Tuy chưa đến mức khiến Hoàng đế ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng người làm Hoàng đế nhất định cảm thấy khó chịu với việc này nha.

Làm sao có thể phá vỡ thế lũng đoạn, đó là điều Hoàng thất Đại Đường luôn tự hỏi.

Vì vậy, Lý Trị mới có vẻ rất nóng vội.

Hàn Nghệ nói: "Nếu triều đình có thể đưa ra luật độc quyền, thì hết thảy đều sẽ giải quyết dễ dàng."

"Luật độc quyền?"

Lý Trị sửng sốt.

Hàn Nghệ vội giải thích: "'Luật độc quyền ' này là do tiểu nhân mới nghĩ ra."

Lý Trị gật gật đầu, nói:

- Vậy ngươi hãy nói thử luật độc quyền này của ngươi

?

Hàn Nghệ nói:

- Kỳ thật luật độc quyền này cũng rất đơn giản, chính

là bảo vệ quyền tri thức cá nhân. Chẳng hạn, máy dệt vải Tinh Tinh của tiểu nhân, một khi tiểu nhân xin độc quyền

thành công. Như vậy triều đình nhất định phải bảo hộ

quyền tri thức của tiểu nhân, chưa được tiểu nhân trao

quyền, bất cứ kẻ nào cũng không được phép chế tạo loại

máy dệt vải Tinh Tinh này, từ đó, tiểu nhân sẽ thu được

lợi nhuận từ máy dệt vải này.

Té ra ngươi vòng vo nửa ngày, chính là thu lợi cho

chính mình nha! Lý Trị mỉm cười một tiếng, nói:

- Trẫm hiểu được ý của ngươi, ngươi là không có khả năng bảo vệ kỹ thuật của mình như bọn quý tộc, vì thế

liền muốn lợi dụng triều đình giúp ngươi bảo hộ.

Hàn Nghệ vội nói:

- Tiểu nhân tuyệt không ý này. Nếu là bảo hộ mãi mãi,

tự nhiên như lời Bệ hạ nói, nhưng luật độc quyền của ta

đây, còn có một cái kỳ bảo hộ đấy, một khi qua kỳ bảo

hộ, sẽ không được độc hưởng, bất cứ kẻ nào cũng có thể

phỏng chế, hơn nữa ở vòng đầu khi xin bản quyền, chính

là cung cấp một bản thuyết minh tường tận.
Lý Trị nói:

- Ngươi nói ra thì đơn giản, nhưng có ít người chưa

chắc sẽ đi xin độc quyền, chẳng lẽ triều đình còn cưỡng

chế bọn họ xin sao, nếu là như vậy thì có gì khác biệt?

Mặc dù hắn không nói rõ là ai, nhưng ai cũng biết,

người hắn chỉ chính là bọn quý tộc kia.

Võ Mị Nương đột nhiên cười nói:

- Thiếp nói nhất định sẽ được.
Lý Trị kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Võ Mị Nương nói:

- Nếu thật có loại luật độc quyền như vậy, thì bất cứ kẻ

nào cũng có thể xin độc quyền, kỹ thuật, bí phương giống

nhau, nếu họ không xin, lúc đó người khác xin rồi, như

vậy bọn họ liền không thể sử dụng, nếu sử dụng, chính là

trái pháp luật, cho nên thiếp thân cho là bọn họ cho dù

không muốn, cũng nhất định sẽ đến xin đấy.
Không hổ là Võ Tắc Thiên, đầu óc xoay chuyển nhanh

hơn một chút. Hàn Nghệ gật gật đầu nói:

- Đúng là như thế, một khi tạo thành loại pháp luật

này, như vậy ngươi có thể lựa chọn giữ bí mật, nhưng đây

là mạo hiểm đấy, bởi vì một khi người khác xin rồi,

ngươi liền không thể dùng, ta tin giữa họ chắc chắn có vài

kỹ thuật giống nhau, nếu một nhà không muốn xin, mà bị

người đoạt trước, như vậy chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn

chài, chính mình còn bị hạn chế. Nhưng mà, một khi đã

xin..., triều đình khẳng định sẽ biết, như vậy một khi kỳ bảo hộ đến, công khai cũng là tất nhiên. Cái gọi là luật

độc quyền, chỉ là bảo vệ một loại bí mật công khai, như

thế vừa có thể cổ vũ dân chúng đi phát minh sáng tạo, lại

có thể khiến càng nhiều kỹ thuật bí mật thông dụng huệ

dân.

Ta tin rằng sau khi những người đó xin độc quyền,

nhất định sẽ tận hết sức lực, lợi dụng độc quyền kiếm lấy

tiền nhiều hơn, cho nên, thông dụng là thuận theo tự

nhiên, cũng có thể xúc tiến mọi người cùng tiến bộ, tranh thủ càng nhiều giao lưu, phát minh công cụ tiên tiến hơn.

Lý Trị nghe được trong lòng vừa động, trầm tư không

nói, nhưng trong mắt lại đầy hào quang hưng phấn.

Đạo lý rất đơn giản, một khi có luật độc quyền, ngươi

một là tự tin có thể bảo vệ bí quyết nhà ngươi, ngươi thủ

không được, liền là của người khác rồi, triều đình liền có

cớ tham gia vào trong.
Nếu ngươi đi xin, như vậy triều đình khẳng định sẽ

biết được, cho nên vòng vo nửa ngày, toàn bộ lại trong tay

triều đình, như thế tức khắc làm suy yếu những sĩ tộc

này, lại có thể tăng cường ảnh hưởng của hoàng quyền.

Võ Mị Nương trầm ngâm một lát, đột nhiên mắt

phượng nhướng lên, nói:

- Nhưng ta cho rằng hành động này vẫn có rất nhiều

chỗ không ổn, thứ nhất, có chút bí quyết, nhất định phải

khẩn trương công khai, như, ở đâu có bệnh dịch, nếu dân gian có người phát minh ra phương thuốc có thể chữa

khỏi dịch bệnh, mà hắn lại xin độc quyền, không để tính

mạng ý dân chúng, dùng cách này phát tài, không khác gì

mưu tài hại mệnh. Thứ hai, có chút bí quyết một khi công

khai, sợ sẽ tiết lộ đến nước láng giềng, sẽ tổn hại lợi ích

của Đại Đường ta, như thuật tạo giấy. Thứ ba, đủ loại hạn

chế, có thể khiến người phát minh, không ngừng nâng giá,

dù sao chỉ có một người có thể làm.

Võ Mị Nương xuất thân gia đình thương nhân, với những việc này, nàng chắc chắn hiểu đôi ít.

Người phụ nữ này thật sự là không đơn giản a! Hàn

Nghệ nói:

- Chiêu Nghi nói rất đúng, triều đình có thể đem những

phát minh sáng tạo phổ cập cho nhu cầu của dân chúng,

cùng với phát minh sáng tạo một khi tiết lộ gây nguy cơ

xâm hại ích lợi quốc gia, về làm một loại, triều đình cho

số tiền thưởng lớn, thu mua quyền độc quyền này, thậm

chí trực tiếp đem này những người phát minh này đến triều đình, kể từ đó, liền sẽ không xuất hiện tình huống

này rồi, hơn nữa giúp triều đình kiếm thêm nhiều người

tài. Về phương diện giá cả, cũng có thể khi xin độc quyền,

nghiêm khắc quy định giá tiền cao nhất, vừa cam đoan

quyền lợi kẻ độc quyền có được, vừa tránh gây hỗn loạn

thị trường.

Mà về điểm thứ hai, kỳ thật hoàn toàn tương phản, nếu

Đại Đường chúng ta trước đưa ra luật độc quyền này,

như vậy chẳng những sẽ không tiết lộ kỹ thuật ra ngoài, ngược lại có thể hấp dẫn càng nhiều kỹ thuật đến Đại

Đường ta, bởi vì quốc gia xung quanh đều không có, phát

minh của dân chúng nước họ không thể nhận được lợi

nhuận, nhưng đến Đại Đường là có thể đạt được điều đó,

ta tin tưởng sẽ có nhiều người tài đến Đại Đường, lợi

dụng thông minh tài trí của họ, xúc tiến sự phát triển toàn

diện của Đại Đường ta.