Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 248




Nếu như để cho bạn tốt Peter Zhu của Hàn Nghệ nghe thấy lời này, thể nào cũng phải đi tìm Hàn Nghệ lý luận. Mẹ kiếp, có nhiều bài văn có thể đạo như vậy, mắc gì lại đi trộm biệt hiệu của lão tử.

Hàn Nghệ ở hậu thế tuy hẹn hò vô số, nhưng đó là vì hắn có khuôn mặt điển trai, hơn nữa còn tiêu tiền như nước. Nhưng nếu như nói về việc ký giải nữ nhân, thì hắn so ra vẫn kém Peter Zhu. Dù sao thì Peter Zhu cũng là một nhà tâm lý học rất trâu bò. Sức quan sát hết sức tỉ mỉ, chỉ một động tác nhỏ của nữ nhân, là gã có thể biết được đối phương muốn làm gì. Chẳng qua là tính cách quyết định vận mệnh, gã không phải là một nhà tâm lý học đứng đắn, mà là một nghiên cứu viên rất "Hoạt bát". Vì thế mới trở thành đồng bọn với Hàn Nghệ.

Hàn nghệ chỉ là theo đuổi tình thú một đêm. Còn Peter Zhu lại theo đuổi một mối quan hệ lâu dài. Khắp nơi trên thế giới đều có bạn là nữ giới.

Xứng đáng với cái tên "Người bạn của chị em phụ nữ".

Tuy nhiên Hàn Nghệ cũng học lỏm trên người của y không ít.

Là một người đàn ông, sao có thể chỉ dựa vào khuôn mặt, còn phải có một số thủ đoạn khác nữa.

Nhưng hiện giờ Peter Zhukhông ở đây. Hơn nữa hiện giờ đàn ông hoặc là hạ lưu, hoặc là quân tử. Loại tính cách vừa chính vừa tà này của Hàn Nghệ hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá.

Hắn sở dĩ nhắc tới biệt hiệu này, cũng là có nguyên nhân. Bởi vì hắn biết là không thể nào hẹn hò, cho dù đối phương có đồng ý hắn cũng không dám. Nhưng chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Thực ra là một loại ám hiệu, hoặc là một gợi ý. Dĩ nhiên, bây giờ hắn mới lĩnh ngộ được, con đường của Peter Zhumới là chính đạo.

Nếu đã hô lên danh hiệu này, thì dĩ nhiên không thể làm phụ nữ thất vọng.

Hàn Nghệ sử dụng hết bản lĩnh của bản thân, thao thao bất tuyệt, không khước từ, ăn nói đĩnh đạc. Cũng là bởi vì hắn xuất thân hèn mọn, bộ dạng cũng bình thường, không khiến cho bọn họ quá phòng bị. Ban đầu bọn họ chỉ coi Hàn Nghệ là tôi tớ, hoặc là nói chuyện như nói với kẻ hèn mọn. Nhưng càng về sau, bọn họ càng xem Hàn Nghệ như một tri kỷ. Bởi hiện giờ phụ nữ đều quá đơn thuần, nên Hàn Nghệ chỉ tùy ý hỏi dò một câu. Bọn họ đã vô tình nói ra ý nghĩ trong lòng mình, Hàn Nghệ căn cứ vào ý nghĩ của bọn họ, bên cạnh an ủi. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy Hàn Nghệ quá hiểu phụ nữ, an ủi đúng lúc. Nói chuyện với bọn họ rất vui vẻ.

Lúc sau, không còn người trên máy dệt nữa mà đều vây quanh Hàn Nghệ. Líu ríu nói không dứt.

Lưu Nga đứng dưới đài quan sát, trong lòng hâm mộ. Đây là cảnh tượng mà nàng kỳ vọng nhất, vậy mà lại xảy ra với Hàn Nghệ. Kỳ thực Hàn Nghệ đã cho nàng rất nhiều thời gian, đại bộ phận đều là nàng ra mặt đón tiếp. Hàn Nghệ chỉ có một cơ hội lộ mặt duy nhất này, nhưng chỉ có một chút như vậy, Hàn Nghệ đã trở thành tâm điểm. Ngay cả sự hấp dẫn của máy dệt cũng bị hắn tranh mất rồi.

Điều này làm cho Lưu Nga rất là buồn bực, rốt cuộc là Hàn Nghệ có cái gì hấp dẫn, có thể làm các phu nhân quý tộc kia si mê.

Điều này làm cho người ta không thể hiểu được.

Nhưng bất kể là phụ nữ của thời đại nào. Một khi đã nói chuyện, thì giống như là dòng nước lũ, không thể ngừng được nữa.

Hàn Nghệ vốn dĩ nhìn ngực của đám nữ nhân kia cũng là khá vui. Nhưng về sau, dần dần cũng không chịu được, quan trọng là quá khát nước, hơn nữa không có người tới viện trợ hắn, vì thế nói: - Các vị nương tử, thời gian không sớm nữa, tiếp sau còn nhiều người như vậy đợi xem kịch nói, có lẽ chúng ta lần sau nói tiếp, đi xem kịch nói trước.

Vừa nhắc tới kịch nói. Đám nữ nhân kia mới chợt nhớ ra mục đích tới đây. Lại nhìn thấy đám nữ nhân phía dưới ngơ ngác nhìn bọn họ, kịp thời phản ứng, không khỏi ngượng ngùng xấu hổ. Mọi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống đài.

Má ơi! Cuối cùng cũng chịu đi rồi.

Hàn Nghệ cũng thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn thấy không ít nữ nhân đang nhìn hắn mệt nhừ trên đài, miệng như trộm cười, vội vàng đứng thẳng lên. Mang theo nụ cười nghề nghiệp bước lên trước nói: - Được rồi, chủ đề về máy dệt hôm nay tới đây kết thúc. Nếu như mọi người không vội quay về, thì có thể thưởng thức tiểu phẩm độc hữu của Phượng Phi Lâu chúng ta và "Bạch sắc sinh tử luyến". Bởi vì các vị đều là lần đầu tiên tới Phượng Phi Lâu, sau khi tiểu phẩm kết thúc, chúng ta còn chuẩn bị cho các vị cơm trưa biểu thị cảm ơn. Tại hạ xin cáo lui trước.

Nói xong hắn chắp tay chào rồi đi xuống đài. Vải đỏ cũng từ từ hạ xuống.

Tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên.

Vừa miễn phí xem kịch, vừa miễn phí tặng cơm trưa. Trên đời không có thương nhân tốt hơn thế này rồi.

Tuy cơm trưa của nhiều người như vậy, tính ra không phải là số tiền nhỏ. Nhưng Hàn Nghệ biết tương lai đám nữ nhân này sẽ đem tới cho hắn nhiều của cải hơn, như này là đáng giá. Đương nhiên, bữa cơm chưa đó cũng không đắt tiền lắm, chỉ là một ít cơm nắm, bên trong có trộn một ít tôm cá. Tuy không đắt lắm, nhưng hết sức tinh tế.

Những nông phụ kia vốn dĩ là định đi về, nhưng nghe thấy có cơm trưa, lập tức bèn ở lại.

"Phù, lâu quá không rèn luyện rồi, nhất thời ứng phó với nhiều phụ nữ như vậy, đúng là có chút mệt mỏi."

Hàn Nghệ trên đài bước xuống, hơi thở có chút hổn hển.

Bỗng nhiên, Tiểu Béo xuất hiện bên cạnh Hàn Nghệ:"Hàn đại ca, không phải huynh ngày nào cũng rèn luyện sao?"

Hàn Nghệ giật mình, nói: "Ta nói này Tiểu Béo, sao đệ đi đường ngày càng giống Lưu tỷ vậy, đều không phát ra âm thanh."

"Rõ ràng là Tiểu Nghệ ca không chú ý."

Mộng Nhi bước tới, hì hì cười nói: "Tiểu Nghệ ca, thật không ngờ huynh được phụ nữ yêu thích như vậy."

Không ngờ? Shit, lại là trông mặt mà bắt hình dong, không, nhìn vào tài văn chương mà nhìn người. Hàn Nghệ đĩnh đạc nói: "Đâu có gì, ta ngày nào cũng ở cùng cô, cô cũng đâu có thích ta, không phải là lâu ngày sinh tình sao?"

Mộng Nhi đỏ mặt lên, xì nói: "Tiểu Nghệ ca, sao huynh nói chuyện với bọn ta, không có câu nào nghiêm chỉnh vậy."

Hàn Nghệ cười mỉm, nói: "Cô nói như vậy là cô chưa từng nhìn thấy lúc ta nghiêm chỉnh."

Hùng Đệ ha hả nói: "Đệ đã thấy."

"Đệ đã thấy?"

Hàn Nghệ sửng sốt.

Hùng Đệ nói: "Chính là lúc ở Dương Châu. Chúng ta đi Trì Liễu Nhai."

Hàn Nghệ hoảng sợ, một tay che miệng Hùng Đệ, ánh mắt lạnh ngắt: "Tiểu Béo, ta vẫn luôn cảm thấy đệ là người có nghĩa khí."

Hùng Đệ sợ tới mức cứ gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Không được bán đứng huynh đệ, hiểu không?"

Hùng Đệ lại gật đầu.

Hàn Nghệ chậm rãi buông tay khỏi miệng nó.

Hùng Đệ vội tỏ vẻ trung thành, hết sức nghiêm túc nói: "Hàn đại ca yên tâm, đệ tuyệt không nói cho bất cứ ai là huynh đi Trì Liễu Nhai tìm ca kỹ."

Vừa nói ra những lời này, bản thân Hùng Đệ cũng kinh hãi, vội vàng dùng tay che miệng lại.

Hàn Nghệ nghe vậy thiếu chút cắn vào lưỡi. Mẹ mày trêu ta sao, chỉ nhìn thấy bốn phía ánh mắt khinh bỉ đang nhìn hắn, hắn cười ha hả nói: "Chính là bởi vì có lần đó, ta mới có suy nghĩ mở thanh lâu, các cô mới trở nên nổi bật. Các cô nên dùng lòng cảm ơn mà nhìn nhận chuyện này. Được rồi, ta đi uống chén trà, nói nhiều như vậy cũng khát rồi."

Nói rồi, hắn liền nhíu mắt, bước về phía sau.

Vừa ngồi xuống chưa kịp uống hết một chén trà, Đông Hạo bỗng nhiên bước tới, ha hả nói: "Ân công, ngươi thật lợi hại, dạy ta mấy chiêu đi."

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Dạy ngươi cái gì?"

Đông Hạo nhìn xung quanh. Nhỏ giọng nói: "Là làm thế nào để nói chuyện với phụ nữ."

Đồ cẩu, dấu kỹ quá nha, bình thường không nhìn ra. Không ngờ trong lòng y lại dâm đãng như vậy. Hàn Nghệ cười nói: "Đông Hạo, hay là ta cho ngươi làm nhân vật nam chính như vậy sẽ có rất nhiều phụ nữ thích ngươi."

Đông Hạo trong mắt thoáng chút vui mừng, nói: "Ta có được không?"

Hàn Nghệ nói: "100% được, loại kịch nói mới này của ta chính là làm cho ngươi."

Đông to lớn nói: "Kịch mới?"

"A Uy"

"A Uy gì?"

Hàn Nghệ ra hiệu cho y lại gần

Đông Hạo vội ghé đầu qua.

Hàn Nghệ ghé vào lỗ tai hắn hưng phấn nói.

Đông Hạo nghe hắn nói, mặt xám sịt, vội rụt đầu lại, hết sức ngượng ngùng, nói: "Ân công, ngươi nói đùa à?"

"Đâu có."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta rất nghiêm túc, không lẽ ngươi không thích sao?"

Đông Hạo nói: "Ta đi làm việc đây."

Nói xong y lập tức rời đi.

Toát mồ hôi! Người Phù Tang không thích như vậy sao? Đúng là không hiểu được. Hàn Nghệ lắc đầu.

Đông Hạo vừa bước ra. Lưu Nga liền bước vào, cười nịnh nói: "Hàn tiểu ca, mệt lắm không?"

Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt của Lưu Nga, trong lòng hiểu rõ. Ha hả nói: "Lưu tỷ, không phải tỷ cũng muốn học mấy chiêu chứ?"

Lưu Nga kinh ngạc nói: "Hàn tiểu ca, chẳng lẽ ngươi thật sự có thể đoán được lòng phụ nữ?"

Cô còn như vậy, nếu như ta còn không biết vậy thì không phải là gạt người. Mà là người gạt ta rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Nói đùa, tỷ cho là biệt hiệu bạn của phụ nữ là do ta bịa ra sao?"

Lưu Nga gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Ánh mắt kỳ vọng nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ đột nhiên nghiêm túc nói: "Lưu tỷ, Kỳ thực lúc nãy ta luôn quan sát tỷ và bọn họ nói chuyện. Tỷ phạm một sai lầm chí mạng. Là, bọn họ là khách của chúng ta, chúng ta nhất định phải tiếp đón tốt bọn họ. Nhưng chỉ là công việc, đây chỉ là một loại thái độ trong công việc. Không cần chúng ta phải khúm núm, cho nên. Tỷ càng khúm núm nịnh nọt bọn họ, bọn họ càng xem thường tỷ. Cần phải tự tin. Tỷ có thể dùng thái độ của bằng hữu để nói chuyện với bọn họ. Tỷ nhất định phải thông minh một chút, vừa cho bọn họ thấy tỷ không mạo phạm bọn họ vừa làm cho bọn họ coi tỷ là bằng hữu."

Lưu Nga nghe vậy cau mày, trầm tư hồi lâu, nghi hoặc nói: "Vậy rốt cuộc ta phải làm như nào?"

Cái này đối với nàng mà nói thực sự quá khó. Dù sao nàng cũng làm nửa đời ca kỹ. Mỗi lúc nhìn thấy đám quý tộc, nàng đều đem tôn nghiêm dấu đi. Ngươi bảo nàng làm thế nào có thể trong thời gian ngắn mà thay đổi được.

Hàn Nghệ đương nhiên cũng hiểu được, hơi trầm ngâm, nói: "Làm một vị thính giả."

"Thính giả?"

Lưu Nga kinh ngạc nói.

Hàn Nghệ nói: "Không sai, tỷ đừng nhìn thấy đám nữ nhân lúc nãy trên mặt rất vui vẻ. Kỳ thực trong lòng bọn họ cũng rất nhiều oán hận. Bọn họ cần một đối tượng bằng lòng nghe bọn họ dốc bầu tâm sự."

Lưu Nga nói: "Cho dù như thế, bọn họ cũng không thể tìm ta a."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tỷ nói không sai, nhưng tỷ cần cố gắng, phương pháp đơn giản nhất. Chính là tỷ than phiền với bọn họ trước. Các người đều là phụ nữ. Tuy thân phận khác nhau rất nhiều, nhưng chung quy vẫn phải có chỗ giống nhau, cũng có thể gặp phải những khó khăn giống nhau. Nếu như tỷ đem những uất ức của tỷ nói ra trước, chỉ cần có sự đồng cảm, bọn họ sẽ không kìm khỏi mà nói hết với tỷ. Lúc này tỷ chỉ cần đứng về phía bọn họ, than phiền cùng bọn họ. Bất kể là bọn họ nói đúng hay sai. Đây chính là cách an ủi tốt nhất. Đây chính là tình hữu nghị giữa phụ nữ."

Một khi loại hiện tượng này phát sinh, vậy đối phương sẽ coi tỷ là bằng hữu. Tỷ hiểu bọn họ càng nhiều. Tình hữu nghị giữa các người sẽ càng nồng hậu, kéo dài như vậy. Bọn họ sẽ không thể dời xa tỷ. Kỳ thực đây cũng là một môn học vấn.

Kỳ thực cái mà hắn nói chính là tâm lý học. Cái này cũng là do hắn học được từ Peter Zhu. Hơn nữa hắn thấy Peter Zhu lần nào cũng đúng. Peter Zhucó một câu nói rất hay: Sở dĩ không thể oán giận thượng đế, chỉ là bởi vì ông ta cũng là một người đàn ông.

Trong lòng Lưu Nga đột nhiên bừng sáng. Bởi nàng cũng là một phụ nữ. Kỳ thực lúc nàng ở trong cung, loại hiện tượng này cũng thường phát sinh. Chỉ là nàng không chú ý tới. Hiện giờ nghe Hàn Nghệ nói vậy. Bỗng nhiên hiểu ra, hai mắt sáng ngời, nói: "Ta hiểu phải làm như thế nào rồi."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng tỷ phải chú ý, tỷ không chỉ là một phụ nữ, tỷ còn là một thương nhân. Mà thương nhân phải biết ăn nói thận trọng, đặc biệt là một phụ nữ. Nếu như tỷ không thể giấu kín bí mật trong bụng, thì tỷ không cần đi thử nữa. Bởi như thế chỉ đem lại tai họa cho tỷ."

"Ừ, ta nhơ kỹ rồi."

Lưu Nga gật đầu nói. Hàn Nghệ cười, nói: "Vậy tỷ còn đứng đây làm gì, bọn họ nhất định là rất hiếu kỳ với kịch nói, đây là một cơ hội của tỷ."