Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 240




Tất cả những gì hôm nay, đều là do Hàn Nghệ đã sớm chuẩn bị tốt, bao gồm cả màn chọc giận Chử Toại Lương vừa rồi.

Tất cả những gì hắn làm, xác thực một nửa là để tạo phúc cho bách tính, chuyện này có lẽ liên quan đến tuổi thơ của hắn, hắn hi vọng tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc, ít nhất cũng không gặp cảnh ngộ bất hạnh như hắn. Nếu hắn có năng lực làm được, vậy cớ gì hắn không đi làm, chính như hắn nói, hắn mà muốn kiếm tiền, vậy thì rất đơn giản.

Một nửa khác, chính là hi vọng có thể thượng vị. Một người muốn thượng vị, nhất định phải thể hiện ra tài năng của mình, ngươi không thể mỗi ngày nằm ở nhà xem ti vi, sau đó lại oán giận mình có tài mà không gặp thời. Cho dù ngươi có bản lĩnh lớn hơn nữa, oán giận của ngươi cũng chỉ khiến mọi người chê cười mà thôi. Trước tiên ngươi phải thể hiện được năng lực của chính mình, rồi người ta mới có thể để mắt đến ngươi, xa không nói làm gì, danh thần Mã Chu sở dĩ có thể một bước vượt Long Môn, không phải là vì Lý Thế Dân nằm mơ thấy gã, mà là vì trước mặt ông ta, gã đã viết một bài thơ vô cùng đặc sắc cho Lý Thế Dân.

Đáng tiếc Hàn Nghệ không phải là Mã Chu, hắn không có địa vị, cũng không phải là người bụng đầy kinh luân, thậm chí có thể nói là một chút tài học cũng không có. Đương nhiên tài học này chính là chỉ học vấn đương đại, ngươi muốn hắn tham gia khoa khảo, vậy quả thật là đại nạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì tuyệt đối là điểm 0. Nếu hắn mà đấu mấy thứ này với người cổ đại, thì đúng là tự mình tìm đau khổ, Hàn Nghệ vẫn tự hiểu lấy mình nha.

Kỳ thật làm một dân chúng bình thường cũng không tệ lắm, nhưng hắn đã hiểu được hoàn cảnh ở nơi này, dân chúng cũng không thích hợp với nghề nghiệp của hắn, bởi vì quá yếu, nên không có bất cứ sự bảo đảm về quyền lợi nào. Bất luận mưa sa hay bão táp gì đó, cũng có thể khiến cho hồn bay phách lạc.

Nếu chỉ một mình hắn, vậy cũng không sao cả, xem như tiêu sái phóng khoáng một hồi đi, chết là coi như xong. Mấu chốt là hiện tại có rất nhiều người đi theo hắn, hắn nhất định phải có năng lực bảo hộ bọn họ. Lần tranh chấp ban đầu ở Dương Châu với Tần Vũ, cùng với sau đó Tiêu Vân rời đi, đã thôi thúc hắn làm vậy.

Nhưng đây cũng là xã hội nhìn xuất thân cao thấp. Hắn chỉ có thể làm một màn ra mắt tốt, hắn biết rõ ưu thế của mình là ở chỗ nào, chính là một ít lý luận và phát minh tiên tiến ở đời sau. Nhưng cổ đại lại không coi trọng phát minh, cày Hùng Phi sau khi xuất hiện, thì triều đình vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào. Như vậy những thứ còn lại cũng chỉ là một ít lý luận giúp dân giàu nước mạnh.

Máy dệt vải chỉ là lời dẫn, đủ loại phản ứng dây chuyền sau đó nó mang đến, mới là pháp bảo chiến thắng của hắn. Hắn đã sớm sưu tập những tư liệu này, chuẩn bị kỹ càng, chính là hi vọng có thể khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương nhìn thấy tài năng của mình.

Đây là một bài diễn thuyết vô cùng xuất sắc.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương cũng không nhìn ra rằng "Tiền lụa song hành" là không thể duy trì lâu dài, cũng không thấy rằng "Tiền lụa song hành" tồn tại thiếu hụt rất lớn. Nhất là cuối cùng, Hàn Nghệ chỉ ra rằng dân số của Đại Đường quá ít, còn không bằng cả Tùy triều. Nếu như ngươi muốn vượt qua triều Tùy, vậy thì ngươi nhất định phải bỏ công phu ở mặt công cụ.

Tùy triều thật ra là một triều đại vô cùng biến thái, từng có một thời cực thịnh, quốc lực mạnh mẽ chưa từng có, có điểm giống với Tần triều, mạnh tới rối tinh rối mù. Nhưng chết cũng rất nhanh, thật đúng với câu nói kia - "Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi". (Cây cao hơn trong rừng sẽ bị gió vùi dập)

Mục tiêu của Đường triều đương nhiên là phải vượt qua Tùy triều, nếu so với Hán triều, thì còn cách quá xa, hiện muốn so cũng không được. Nhưng Tùy triều thì ở trước mắt, vừa mới qua không lâu, dân chúng đều nhìn thấy.

Nhưng sự chênh lệch về nhân khẩu là thứ rất khó để đuổi kịp trong chốc lát, chỉ có thể dựa vào công cụ.

Bất kể là Trưởng Tôn Vô Kỵ hay là Chử Toại Lương đều vô cùng tán thành lời này của Hàn Nghệ, cũng có nghĩa thừa nhận ưu thế của Hàn Nghệ.

Tiếp đó Hàn Nghệ dẫn Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ đến xưởng gỗ, thật ra máy dệt vải Tinh Tinh này còn có một ưu điểm rất lớn nữa, chính là sản xuất nhanh. Bởi vì chọn dùng là phương thức sản xuất dây chuyền, vừa quy phạm, lại vừa vô cùng nhanh chóng. Bởi vì công nhân không cần phải nghĩ gì cả, cầm vào trong tay, dùng thước ước lượng, lại thao tác thêm vài cái, là có thể giao cho người tiếp theo, không giống như những máy dệt vải cũ, tùy tiện bổ mấy bó củi, lớn nhỏ không đồng đều, cũng tạo thành những thước vải không đồng đều.

Chử Toại Lương xem trong chốc lát, hai mắt không khỏi phát sáng, kinh ngạc nói: "Hàn Nghệ, biện pháp...biện pháp này cũng do ngươi nghĩ ra sao?

Hàn Nghệ nói: "Bẩm Hữu Phó Xạ, đúng là do tiểu dân nghĩ ra."

Chử Toại Lương thấy Hàn Nghệ năm nay vẫn chưa đến 20, hơn nữa còn xuất thân từ nông phu, hoàn toàn không tương xứng với sự già dặn và kinh nghiệm như thế, trong lòng cũng buồn bực, nói: "Ngươi đúng là xuất thân từ nông phu sao?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, không đáp lại.

Chử Toại Lương nghi hoặc nói: "Ngươi cười cái gì?"

Hàn Nghệ khẽ gật đầu nói: "Tiểu tử cho rằng đây là lời tán thưởng rất cao của Phó Xạ đối với tiểu dân, bởi vì tiểu dân biết, năm đó nhất định cũng có rất nhiều người hỏi Hàn Tín như vậy."

Chử Toại Lương sửng sốt, lập tức cười mắng: "Khẩu khí của tiểu tử ngươi đúng là không nhỏ, dám tự so mình với Hàn Tín."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Tiểu dân và Hàn Tín cũng chỉ khác nhau có một chữ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Nghệ sẽ nói như vậy, một chút ý khiêm tốn cũng không có, thật đúng là cho mấy tấm vải, đã muốn mở phường nhuộm rồi, tức giận nói: "Khác nhau một chữ này, cũng có thể là cách biệt một trời."

Hàn Nghệ không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: "Nhớ ngày đó trước khi Hàn Tín được trọng dụng, thì xém chút sống không nổi nữa. Tiểu nhân xuất thân giống ông ta, nhưng ở tuổi này đã nuôi hơn trăm người, quả thật có thể gọi là cách biệt một trời."

Oa! Khẩu khí này thật đúng là lớn không biên giới nha.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì cũng rất có lý. Hàn Tín lúc vừa mới bắt đầu cũng rất nghèo túng, không biết cày ruộng, cũng không biết buôn bán, lưu lạc mọi nơi, không khác gì tên ăn mày. Bà lão bên đường thương hại ông ta mới cho ông ta một chén cơm ăn, nếu so sánh với tuổi tác quả thật không bằng Hàn Nghệ. Nhưng vấn đề sau khi Hàn Tín được trọng dụng, lập tức vút thẳng lên trời. Từ xưa đến nay người được coi là "nhân tài kiệt xuất" chỉ có một người là Hàn Tín, Hán Cao Tổ Lưu Bang cũng e sợ ông ta, có thể tưởng tượng ra là ông ta lợi hại đến cỡ nào.

Có thế thấy ý tứ của Hàn Nghệ vô cùng rõ ràng, Hàn Tín ngạo mạn là bởi vì ông ta chiếm được điều quan trọng, ta hiện tại đành phải như thế, chỉ bởi vì ta không được trọng dụng. Cũng tuổi này ta so với ông ta lợi hại hơn, ngươi dựa vào cái gì nói sau khi ta được trọng dụng cũng không bằng ông ta?

Đây gọi là Mao Toại tự đề cử mình.

Chử Toại Lương sao có thể không hiểu, tuy rằng khẩu khí của Hàn Nghệ rất lớn, nhưng thật tâm thì không có cách nào để phản bác, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là thú vị, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ. Ông ta nhìn Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi muốn làm quan sao?"

Hàn Nghệ không lên tiếng.

Chử Toại Lương xấu hổ nói ra, hơi trầm ngâm nói: "Được, ngươi đã tự so sánh mình với Hàn Tín rồi, ta nếu như không cho ngươi cơ hội, vậy ngươi không thể hiện ngươi lợi hại hơn Hàn Tín thế nào, là lão phu chúng ta không có mắt nhìn ngọc."

Nói xong ông ta bỗng nhiên nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: "Phụ Cơ huynh, sao không để tiểu tử này đến Công Bộ làm một chủ sự."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng gật đầu, nói: "Vậy cứ làm theo ông nói đi."

Ông ta đương nhiên hiểu được ý nghĩ chuyện sắp xếp của Chử Toại Lương, không thể nói Hàn Nghệ lợi hại hơn so với Hàn Tín, cho hắn chức vị, đây cũng là quá qua loa đại khái. Chủ yếu vẫn là phương thức làm việc dùng dây chuyền sản xuất, quả thật có thể nâng cao hiệu suất rất nhiều, nhưng đây là do Hàn Nghệ làm ra, nhất định là hắn hiểu rõ nhất, vì vậy Chử Toại Lương mới sắp xếp hắn vào Công Bộ.

Chử Toại Lương lại nói với Hàn Nghệ: "Tiểu tử ngươi còn không mau tạ ơn quốc cữu."

Chủ sự? Có chức quan như vậy sao? Lão tử sao chưa nghe thấy bao giờ? Phỏng chừng là một chân chạy vặt rồi. Ta đã so sánh mình với Hàn Tín rồi, ông liền cho ta một chức vị chân chạy vặt, ngươi là tiệm thuốc Bích Liên sao? Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tiểu tử tạ ơn quốc cữu công, nhưng tiểu tử tuổi còn nhỏ, năng lực mặc dù không có trở ngại gì, nhưng kinh nghiệm không đủ, khó có thể đảm đương chức vị quan trọng như vậy."

Trong lời nói mang theo ý châm chọc, chức vụ quan trọng như thế, không phải chỉ là một chân chạy vặt sao, từ chối chính là ngại chức quan nhỏ.

Chử Toại Lương sửng sốt, Mao Toại tự đề cử mình chính là ngươi. Hiện tại cho ngươi làm quan, ngươi lại nói như vậy. Không phải ngươi lừa gạt lão phu đất chứ? Nói: "Tiểu tử ngươi không phải là ngại quan nhỏ đấy chứ?"

Chủ sự này là một chức quan, chẳng qua là chức quan thấp nhất trong lục bộ, tòng cửu phẩm. Nhưng dù nói thế nào, địa vị cũng cao hơn nhiều so với việc mở thanh lâu, quả thật chính là cách biệt một trời một vực, địa vị xã hộ được đề cao rất lớn.

Nếu lão tử đồng ý chịu thiệt thòi, thì đã làm quan ở Dương Châu rồi, ngươi tốt xấu gì cũng là quan lại ta đã từng nghe qua, chủ sự, mấy cái thứ đó lão tử không lạ gì. Hàn Nghệ thở dài nói: "Tiểu tử không dám, thật sự là tiểu tử tuổi còn nhỏ, những người đó chưa chắc đã phục ta, thật sự khó có thể đảm nhiệm."

Chử Toại Lương coi như phục tiểu tử này, sống vài chục năm ong ta cũng chưa từng gặp người không biết xấu hổ thế này, châm chọc nói: "Như thế xem ra, không phải thượng thư ngươi không làm?" (Thượng thư là chức quan nhị phẩm, đứng đầu một bộ trong lục bộ thời xưa)

Hàn Nghệ trầm mặc không nói, thầm nghĩ, thế còn được.

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi nói có lý, thật sự chúng ta đã thiếu suy nghĩ. Ngươi mới có chừng ấy tuổi, quả thật khó có thể làm kẻ dưới phục tùng, vậy để một thời gian nữa rồi nói sau."

Lời này chính là cho bản thân một bậc thang xuống, bọn họ chắc chắn sẽ không để Hàn Nghệ làm thượng thư, chủ sự xem như là đặc biệt trúng tuyển, ngươi đã không muốn, vậy thì thôi đi. Nhưng đường đường là tể tướng, hơn nữa còn là hai người tự mình mở miệng mời chào, hắn lại từ chối, vậy thì xấu hổ đến cỡ nào, chỉ có thể tìm bậc thang xuống cho chính mình.

Hàn Nghệ vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ quốc cữu công đã thông cảm."

Chử Toại Lương hoàn toàn hết chỗ nói, cầm bản vẽ máy dệt vải rồi đi, thật sự rất lúng túng, cũng không để Hàn Nghệ tiễn, ngươi vẫn ở đây đợi đi.

Về việc có cho phép Hàn Nghệ bán máy dệt vải hay không, Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói rõ, nhưng cũng không phủ định, cũng lập lờ nước đôi.

Lúc quay trở lại xe ngựa, Chử Toại Lương không nhịn được nữa nói: "Tiểu tử này thật sự là quá càn rỡ, lại ngại quan nhỏ, thực sự coi mình là Hàn Tín rồi, buồn cười, thật sự là buồn cười."

Ông ta vốn cho Hàn Nghệ làm chủ sự, Hàn Nghệ nhất định sẽ cảm kích ôm bắp đùi ông ta, khóc rống chảy nước mắt, nào biết rằng Hàn Nghệ căn bản chướng mắt, quả thật là đánh vào mặt.

Ngược lại Trưởng Tôn Vô Kỵ không kích động như vậy, chỉ thản nhiên cười nói: "Kỳ thật việc này chúng ta cũng không suy nghĩ chu đáo. Hàn Nghệ xuất thân ti tiện, hiện giờ lại thương gia mở một thanh lâu, khó trèo lên được nơi thanh nhã, nếu như đặc biệt nâng địa vị hắn lên, chắc chắn sẽ dẫn tới đàm luận, một ngày nào đó nếu như có ai mượn lý do này để đưa một người có tâm địa bất chính vào triều làm quan, chúng ta đây nên làm thế nào cho phải? Vẫn phải thận trọng suy nghĩ một chút."

"Ngươi nói cũng đúng."

Chử Toại Lương gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng tiểu tử này thật sự có bản lĩnh, ăn nói khéo léo, kiến thức không tầm thường, những thứ hắn nói, mặc dù không phải là đúng hết nhưng quả thật rất có giá trị tham khảo, còn có phương thức sản xuất dây chuyền kia nữa, cũng rất đáng để tham khảo, hắn cũng coi là một tài năng có thể bồi dưỡng, chỉ có điều tiểu tử này rất khinh người, hơn nữa khá là giảo hoạt."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Hắn vẫn còn nhỏ tuổi, nếu thật có bản lĩnh, cho dù không dựa vào chúng ta, hắn vẫn có thể vào triều làm quan, cứ quan sát xem."

Chử Toại Lương ừ một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Phụ Cơ huynh, ta nghe nói bệ hạ rất yêu quý công chúa mà Võ Chiêu Nghi mới sinh, hôm qua bệ hạ vào triều mới được một nửa, lại bỗng nhiên rời khỏi, hóa ra là bởi vì tiểu công chúa thân thể không khỏe, nếu như tiếp tục thế này, sợ sẽ gây ra rắc rối."

Trưởng Tôn Vô Kỵ rũ mắt xuống trầm ngâm không nói, nhưng giữa hai đầu lông mày của ông ta không có chút gì là lo lắng.