Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 228




Động tác của Phượng Phi Lâu thật sự là quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho triều đình cũng không kịp phản ứng.

Không còn cách nào khác, triều đình cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, áp dụng cái tên "Cày Hùng Phi" cho loại cày mới. Cho dù bọn họ có muốn lấy cái tên khác, chỉ sợ bách tính cũng không thèm để ý tới họ.

Bởi vì cái tên "Cày Hùng Phi" cũng đã đi sâu vào lòng người rồi.

Cùng với sự xuất hiện của "Cày Hùng Phi", danh tiếng của Phượng Phi Lâu theo nước lên thì thuyền lên. Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng trở thành một đại danh nhân, trải qua một phen truyền thụ ngày hôm đó, Hàn Nghệ đã nhận được sự tôn trọng của rất nhiều bá tánh.

Hiện giờ chỉ cần vừa nghe tới Phượng Phi Lâu, thì ai cũng giơ ngón tay cái lên. Nên nhớ Phượng Phi Lâu xuất thân là từ thanh lâu, đây có lẽ là có chuyện từ xưa tới nay mới thấy.

Về mặt danh vọng, Phượng Phi Lâu cũng đã thành công đè bẹp Hoa Nguyệt Lâu, nhưng ở phương diện tài chính, cả hai vẫn có sự chênh lệch quá lớn.

Kỳ thực làm kinh doanh lâu như vậy, Hàn Nghệ cơ hồ đều lỗ vốn, số tiền kiếm được thì càng không đáng nói tới. Thế nhưng hắn một chút cũng không để bụng, so với việc kiếm tiền, thanh danh mới là điều hắn xem trọng nhất. Đương nhiên, hắn cũng không phải muốn làm Khổng Tử, thủ đoạn hiện tại hắn đang dùng, đơn giản chính là tích lũy cho bước phát triển tiếp theo. Chứ chỉ bằng vào danh tiếng hiện tại của Phượng Phi Lâu, muốn kiếm tiền thì thật quá đơn giản, vấn đề là phải xem hắn làm sao kiếm khoản tiền này.

Nhưng mà sự quật khởi của Phượng Phi Lâu cũng khiến cho hẻm Trung và hẻm Nam cảm thấy khủng hoảng. Thế công lần này của Hàn Nghệ còn hung mãnh hơn nhiều so với lần trước.

Trước đây dù nói thế nào, Phượng Phi Lâu của hắn cũng chỉ là một nơi vui chơi giải trí, nói cho cùng cũng chỉ là một thanh lâu. Nhưng hiện giờ địa vị của Phượng Phi Lâu trong lòng mọi người đã lặng yên có sự thay đổi rồi. Nó không chỉ có thể mang lại niềm vui cho người ta, mà còn có thể giáo dục con người. Cổ nhân vốn rất tôn trọng người làm thầy, không còn ai dám đánh đồng Phượng Phi Lâu với Hoa Nguyệt Lâu nữa.

So ra, hẻm Trung, hẻm Nam ngược lại đã trở thành nơi dơ bẩn rồi.

Đây quả thật là một sự nghịch chuyển lớn.

Hàn Nghệ cũng đã thực hiện được hứa hẹn của hắn. Đem thanh danh thúi quắc của hẻm Bắc trước kia quét sạch một đi không trở lại.

Hoa Nguyệt Lâu!

"Phượng Sử, ngài quả nhiên là đoán không sai, tất cả những chuyện này tám chín phần mười đều là Hàn Nghệ âm thầm thao túng."

Tào Tú trên mặt đầy vẻ oán hận, từ lúc ả làm kinh doanh tới nay, vẫn luôn xuôi chèo mát mái. Bình Khang Lý này là do một tay ả xây dựng nên. Từ trước tới nay chưa ai dám chọc vào ả cả. Phải biết rằng ngày ấy khi Hàn Nghệ tới Hoa Nguyệt Lâu, ả còn chưa có nghĩ tới hết thảy những chuyện này đều là do Hàn Nghệ làm. Dù sao cũng chẳng ai ngờ, Hàn Nghệ lại dùng chiêu số giết địch một ngàn, tự tàn tám trăm này.

Mà nữ nhân đội mũ đen có rèm che mặt đứng trước mặt Tào Tú thì bỗng bật cười, nói: "Chuyện này nói lên hắn không những tài cao, mà gan cũng lớn, chiêu này không phải ai cũng dám dùng. Nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ vác đá đập vào chân mình."

Tào Tú cũng đồng tình vơi lời này. Nói cho cùng, Hàn Nghệ cũng đã tạo ra "Cày Hùng Phi", đây là chuyện thậm chí có thể được lưu vào sử sách đấy. Hiện giờ ả rốt cuộc đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nheo mắt nói: "Phượng Sử, nếu cứ mặc kệ Phượng Phi Lâu tiếp tục phát triển như vậy, sẽ vô cùng bất lợi với chúng ta."

Nữ nhân được gọi là Phượng Sử này nói: "Vậy ngươi định làm thế nào?"

Tào Tú đảo đảo tròng mắt, nói: "Nếu chủ thượng đồng ý, tự ta sẽ có cách đối phó Phượng Phi Lâu."

Về điểm này, ả vô cùng tự tin, làm ngoài sáng chắc chắn là không được, nhưng nếu giở thủ đoạn sau lưng, thì đó chính là sở trường của ả, dù sao thì cũng là người từ trong cung đi ra mà.

Phượng Sử nói: "Trước mắt, có lẽ chủ thượng sẽ không đồng ý đâu."

Tào Tú nói: "Lẽ nào chủ thượng vẫn còn muốn mời chào Hàn Nghệ?"

"Chuyện này ngươi chớ quản."

Phượng Sử bỗng dừng lại một hồi, rồi nói tiếp: "Có điều ngươi cứ yên tâm đi, Hàn Nghệ không có khả năng uy hiếp tới địa vị của ngươi."

Tào Tú nghi hoặc nói: "Xin Phượng Sử chỉ giáo cho?"

Phượng Sử thản nhiên nói: "Bởi vì chênh lệch giữa ngươi và hắn quá lớn."

...

Một ngày nọ, Hàn Nghệ đi tới vùng ngoại ô phía nam thành Trường An. Lần này hắn tới đây không phải là vì làm từ thiện, mà là vì hôm qua hắn đã hẹn với Trịnh Thiện Hành gặp nhau ở chỗ này.

Mặc dù trong mấy ngày qua, hắn đã mệt như sắp hết thời mãn kinh, nhưng không còn cách nào khác, nếu hắn còn không tới, Trịnh Thiện Hành phỏng chừng sẽ bạo tẩu.

Hiện giờ Phượng Phi Lâu phát triển mạnh mẽ như vậy, nhưng cửa hàng quần áo của Trịnh Thiện Hành thì chẳng có chút khởi sắc nào. Ngươi bảo hắn có thể không nóng nảy sao?

"Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi, ta chỉ sợ ngươi không chịu tới đó."

Trịnh Thiện Hành vừa nhìn thấy Hàn Nghệ không khỏi thở phào một tiếng.

Hàn Nghệ không vui nói: "Trịnh công tử, xưa giờ ta vẫn luôn thủ tín, chưa có thất hứa bao giờ đâu."

Ngươi đương nhiên là không có thất hứa, bởi vì ngươi vẫn toàn qua loa lấy lệ với ta thôi. Trịnh Thiện Hành thầm lẩm bẩm một câu, thúc giục nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta nhanh đi nào."

Hôm nay bọn họ là muốn tới xưởng sản xuất trang phục xem xem. Bởi vì chế độ phường thị của chính phủ Đường triểu quá hố cha, tất cả mọi thứ liên quan tới buôn bán, đều chịu sự hạn chế nghiêm khắc ở trong thành. Vì vậy Trịnh Thiện Hành đã rất nhanh chóng, lựa chọn đặt xưởng quần áo này ở ngoại ô.

Về điểm này, Hàn Nghệ vô cùng tán đồng. Bởi vì xưởng quần áo chỉ là một nơi để sản xuất, không cần trực tiếp đối diện với khách hàng. Ngươi đặt xưởng quần áo ở trong thành, chi phí quá cao, quả thực là không có lời. Chỉ có mặt tiền cửa hàng mới cần phải đặt ở trong thành.

Tốn khoảng nửa canh giờ, họ đi tới một bờ sông, chỉ thấy bên sông có một đại viện lớn, hoàn cảnh xung quanh vô cùng thanh u, từ bên ngoài nhìn vào, vô cùng khí phái. Phòng ốc của thời Đường cũng không có sự khác biệt gì lớn, theo đuổi chính là trường phái to lớn khí phái, nhưng tựa hồ có chút cũ kỹ rồi.

Theo như lời của Trịnh Thiện Hành, nơi này vốn là tài sản của Nguyên gia, về sau người của Nguyên gia đều chuyển qua sống ở bên trong lâm viên, đại viện này liền bỏ không. Gần đây gã đã mua lại của Nguyên Liệt Hổ.

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Cũ thì đúng là cũ chút, nhưng vị trí địa lý thì không tệ."

Vị trí địa lý mà hắn nói đơn giản chỉ là bên cạnh con sông, xưởng quần áo sợ nhất là bị cháy, gần nước đương nhiên là tốt hơn rồi.

Đi vào bên trong, Hàn Nghệ quan sát xung quanh, cũng không thấy sự khác biệt gì với đại viện bình thường. Tổng cộng có tám gian phòng, ba lớn năm nhỏ. Mặc dù đều đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng chỉ có một số bộ bàn ghế đặt ở bên trong, buồn bực nói: "Trịnh công tử, ngươi không phải nói đã trang hoàng xong rồi sao?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Đúng vậy! Đây chẳng phải là đã quét dọn sạch sẽ rồi sao? Hơn nữa, ta còn sai người sửa chữa một phen. Ngươi không phải là muốn trang hoàng cái xưởng quần áo nào hoành tráng hơn nữa đó chứ?

"Không!"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta không phải nói là phải trang hoàng tráng lệ, nhưng...nhưng chí ít cũng phải giống với một xưởng quần áo chứ!"

Trịnh Thiện Hành nói: "Xưởng quần áo này không phải là để làm quần áo sao? Chờ vải và người tới chẳng phải là thành một xưởng sản xuất quần áo rồi à?"

Hàn Nghệ gãi gãi đầu, cười nói: "Trịnh công tử, quả thật là người quân tử."

Trịnh Thiện Hành nói: "Là sao?"

"Quân tử không nói dối." Hàn Nghệ lại nói.

Trịnh Thiện Hành chẳng hiểu ra sao cả.

Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Nhớ hôm đó ta có nói rất kính nể vì Trịnh công tử có thể làm mua bán lớn như vậy. Trịnh công tử đáp rằng sở dĩ có thể làm được lớn như vậy, là vì đại đa số mọi người đều không làm được buôn bán. Khi đó ta quả thực không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi. Trịnh công tử quả thực không phải là đang khiêm tốn."

Trịnh Thiện Hành nghe vậy đỏ bừng cả mặt, không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Đùa thôi, đùa thôi, ngươi chớ có để ý."

Trịnh Thiện Hành nói: "Ý của ngươi là...là, thế này không được sao?"

Hàn Nghệ nói: "Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"

Trịnh Thiện Hành chần chờ một lát, nói: "Trước tiên nghe lời nói dối đi."

"Hửm?"

Hàn Nghệ sửng sốt, liền cười nói: "Lời nói dối chính là, đây không thể nghi ngờ là xưởng quần áo tệ nhất."

Trịnh Thiện Hành sắc mặt cứng đờ, thầm nghĩ, lời nói dối mà đã là tệ nhất, thì còn có lời gì tệ hơn nữa sao, bèn hỏi tiếp: "Lời thật thì sao?"

Hàn Nghệ nói: "Lời thật chính là, không có tệ nhất, chỉ có càng tệ hơn."

"!"

Trịnh Thiện Hành câm nín nhìn Hàn Nghệ.

Thôi, bỏ, hắn chỉ là một tài tử, không phải là một thương nhân, không thể yêu cầu quá hà khắc. Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Như vậy đi, chúng ta đi ra ngoài, vừa đi vừa nói. Ta mà còn nhìn cái xưởng quần áo này thì thực sự không còn tâm tình để nói chuyện. À, ta thấy phong cảnh gần đây cũng khá đẹp đấy."

"Được được được, tùy ngươi đi."

Hai người đi ra khỏi căn nhà này, dọc theo bờ sông chậm rãi bước đi.

"Phong cảnh ở đây quả thực không tồi, lấy chỗ này làm xưởng may quần áo quả thực có chút lãng phí."

Hàn Nghệ nhìn đông nhìn tây, gật đầu khen ngợi.

Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: "Hàn tiểu ca à, nếu ngươi thích, lúc nào cũng có thể tới ngắm mà. Ngươi trước tiên hãy nói xem xưởng quần áo đó của ta không ổn ở chỗ nào đi?"

Có gì không ổn à? Ta ngược lại còn muốn hỏi ngươi chỗ nào không ổn đó? Thôi, bỏ, vẫn là bớt đả kích gã đi, dù sao gã cũng là quý tộc, ta thì không phải. Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, nói: "Trịnh công tử, hiện tại làm quần áo, trước tiên là phải đo người chọn vải, sau đó là cắt vải, cuối cùng là may, có đúng không?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu.

"Nhưng tất cả việc này đều là một người làm."

"Việc này có vấn đề gì sao? May vá thì đương nhiên làm thế rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Vấn đề rất lớn đấy, chúng ta không phải là may quần áo cho một người cụ thể nào, mà là làm cho tất cả bách tính. Không thể có chuyện một người tới mua quần áo, thì chúng ta phải lấy số đo của họ. Nếu như vậy, chúng ta có thuê bao nhiêu người cũng không đủ."

Trịnh Thiện Hành nhíu mày trầm ngâm giây lát, gật đầu nói: "Đây quả thật là một vấn đề. Hiện giờ bên ngoài bán quần áo cũng đều là bán lẻ tẻ, bọn họ cũng chỉ là dựa theo kích thước của người bình thường mà làm. Nếu khách tới mua quần áo không thể mặc vừa thì cũng không còn cách nào khác."

Hàn Nghệ nói: "Chính thế, khách muốn mua, ngươi lại không bán được. Trên đời này còn có khoản mua bán nào đau lòng hơn thế này không? Nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề này, quần áo của chúng ta căn bản không thể nào thịnh hành được. Chúng ta cần phải định ra vài kích cỡ, mà mấy kích cỡ này chí ít phải bao hàm chín thành bách tính."

Trịnh Thiện Hành nói: "Nhưng làm thế nào định ra?"

Hàn Nghệ nói: "Khảo sát lấy mẫu, chúng ta có thể cho người tùy tiện tìm mấy trăm bách tính để tiến hành đo lường, sau đó căn cứ vào những kết quả đo này định ra vài kích cỡ thông dụng. Sau đó chúng ta sẽ lại căn cứ vào mấy kích thước thông dụng này để định ra kích cỡ quần áo."

"Khảo sát lấy mẫu!" Trịnh Thiện Hành thoáng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cách này hay đấy, hơn nữa cũng không phải quá khó để làm."

Trong nhà đám Trường An Thất Tử bọn họ nó có nô tỳ nhiều lắm, hơn nữa họ còn quen biết nhiều con cháu quý tộc như vậy. Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải ra ngoài tìm người đo.

Hàn Nghệ cũng hiểu, điều này đối với gã mà nói, căn bản không tính là chuyện to tát gì, liền nói tiếp: "Tiếp đến, chính là mô hình sản xuất. Nếu một bộ quần áo từ đầu đến cuối đều là một người làm, đó gọi là làm nghệ thuật. Mà đám nghệ thuật gia phần lớn đều nghèo chết đi được. Cái này so với việc kinh doanh giống như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, kinh doanh yêu cầu hiệu suất. Chúng ta cần phải tiếp thu ý kiến quần chúng, phát huy hết khả năng của mỗi người."

Trịnh Thiện Hành nghe vậy cái hiểu cái không, nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

"Mô hình dây chuyền sản xuất."

Hàn Nghệ nói: "Chia quá trình làm một bộ quần áo ra, thiết kế ra thiết kế, chọn vải ra chọn vải, cắt ra cắt, may ra may. Hoặc chi tiết hơn một chút, làm tay áo là làm tay áo, may vạt áo trước là may vạt áo trước. Mục đích của mô hình này chính là để nâng cao sản lượng. Nếu một người làm một bộ quần áo cần 7 ngày, 7 người làm 7 ngày nhiều lắm cũng chỉ có thể làm được 7 bộ.

Nếu là với mô hình dây chuyền sản xuất, 7 người làm một bộ quần áo có khả năng chỉ cần nửa ngày, thậm chí không cần tới nửa ngày. Bởi vì nếu là một người làm, giữa quá trình sẽ xuất hiện rất nhiều thời gian trống. Đó là một loại lãng phí, cho nên dưới tình huống nhân lực tương đương, thời gian tương đương, sản lượng của chúng ta có thể đề cao gấp đôi. Đương nhiên, ta chỉ là đang ví dụ so sánh, thực tế thậm chí có khả năng đề cao gấp chục lần cũng không chừng."

Trịnh Thiện Hành không phải kẻ ngu, ngược lại đầu óc gã rất thông minh, rất nhanh đã lĩnh hội được diệu dụng trong đó. Trong mắt lóe lên tia sáng khác thường, nhìn chằm chằm Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ có chút hoảng sợ nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Trong lòng lại nghĩ, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, một nam nhân lại nhìn đắm đuối một nam nhân khác, đó là chuyện khủng bố cỡ nào chứ?

Trịnh Thiện Hành ngây người ra, kích động vỗ tay nói: "Tuyệt! Tuyệt vời! Mô hình dây chuyền sản xuất này của ngươi quả thực là quá tuyệt vời!"

Chỉ cần ngươi đừng nói là ta tuyệt vời là được rồi. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: "Ngươi thích là được rồi."

Trịnh Thiện Hành bỗng vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: "Nhưng đây vẫn là chuyện liên quan tới nhân lực, đâu có liên quan gì tới xưởng may này."

Hàn Nghệ cười nói: "Liên quan rất lớn. Nếu áp dụng mô hình này, như vậy xưởng may quần áo chắc chắn sẽ không thể làm như vậy. Chúng ta cần áp dụng mô hình này theo khu vực. Dệt vải cần phải có khu dệt vải riêng. Nói ngắn gọn, chính là nguyên chỗ đó đều là dệt vải. Tương tự như vậy, cắt may cũng phải có khu cắt may, nhuộm cũng phải có chỗ để nhuộm. Đó mới là một xưởng may chân chính, chứ không phải chỉ là đặt mấy cái bàn mấy cái ghế vào phòng, rồi làm toàn bộ quá trình trong đó."