Thanh Mai Trúc Mã

Chương 9




17.

Câu hỏi thẳng thắn này khiến không ít người xôn xao.

Mà Tống Gia Lễ nhếch môi, khóe mắt hơi híp lại.

“Tớ uống rượu.”

Anh từ chối trả lời, trực tiếp cầm cốc rượu lên uống.

Những người khác than thở tiếc nuối.

Tôi không nhìn anh ấy nữa, ngoài mặt vẫn đùa giỡn cùng người khác như bình thường, nhưng trong lòng lại có chút hậm hực.

Là do lúc đầu tôi không cho anh nói ra, giờ đến lúc anh thật sự không nói, tôi lại hơi khó chịu và chua xót.

Đúng là lợn sề kẹt vào hàng rào, tiến thoái lưỡng nan.

Hoàn toàn do tôi tự làm.

Đột nhiên, Tống Gia Lễ đặt cốc xuống nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt u ám.

Tôi lại không dám nhìn lại.

Bắt đầu làm mình làm mẩy.

Cũng không biết Tống Gia Lễ giẫm phải vận cứt chó gì, lần tiếp theo lại bị rút trúng.

“Lời thật lòng.”

Có lẽ sợ anh lại uống rượu để trốn tránh câu hỏi nên, có bạn nữ đặt câu hỏi có chút mập mờ hơn.

“Thế người cậu thích hôm nay có ở đây không?”

Lần này anh thừa nhận rất nhanh.

“CÓ.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả bạn nữ sáng lên.

Hoa khôi vừa nãy còn uể oải đã khôi phục tinh thần ngay tại chỗ.

Còn hữu dụng hơn xem hàng trăm quảng cáo.

Tôi hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Lúc này Tống Gia Lễ dựa vào tôi, mang theo ý xấu nói.

“Bây giờ vui chưa?”

Tôi gật đầu qua loa.

Vui, vui chết đi được.

Bởi vì anh không che giấu sự yêu thích của mình.

18.

Chơi được một nửa, tôi cũng đen đủi bị rút trúng.

Nhưng một kẻ lỗ mãng như tôi đang chìm trong sự vui vẻ lại lựa chọn mạo hiểm.

Hoa khôi yếu đuối nói: “Nếu là mạo hiểm thì Thời Nghi đến chỗ Tống Gia Lễ hôn 5 giây đi, nếu như bị từ chối thì xem như thua nha.”

Trong mắt cô ta lóe lên vẻ xem kịch hay.

Chậc, chủ nghĩa trà xanh không bao giờ diệt vong.

Có lẽ cô ta cảm thấy Tống Gia Lễ sẽ từ chối tôi ngay trước mặt mọi người.

Nhưng cô ta không biết Tống Gia Lễ là bạn trai tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn Tống Gia Lễ, không biết từ bao giờ anh đã nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt đen thăm thẳm, giống như bị nước gột rửa.

Dường như chờ tôi quyết định.

Tôi nhìn anh ấy, khẽ hỏi.

“Tống Gia Lễ, tớ có thể hôn cậu không?

“Em chắc chứ?”

“Chắc chắn.”

Tôi cố nén nụ cười đang đang nhếch lên, hôn anh ấy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh ấy cũng rất phối hợp đáp lại.

Giữa lúc đang quấn quýt, bên tai nhất thời vang lên tiensg hét điên cuồng của các bạn học có thể so sánh với cảnh đưa con người trở về với tổ tiên.

Một nụ hôn riêng tư cảm giác hơi khác một chút so với nụ hôn công khai.

Càng khiến cho người ta rung động hơn, khiến người ta thích hơn.

Sự dịu dàng trong mắt Tống Gia Lễ trước sau như một.

Không nghiêng, không lệch hoàn toàn đặt lên người tôi.

Làm cho tôi cảm thấy như có ảo tưởng rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi.