"Đừng khóc, em rốt cuộc là ai?" Triệu Hoàng Sinh khi hoàn hồn cũng không hề đẩy Khánh Chi ra, được nó ôm quả thực vô cùng dễ chịu khiến cho cậu còn chẳng muốn rời. Khánh Chi bỗng dưng cười khanh khách:
"Anh nói anh cũng nhớ em, giờ lại hỏi em là ai?"
"Tôi..."
"Em là bạn gái của anh" Khánh Chi khi nói câu này ánh mắt lại thật rầu rĩ, vì đang ôm nên cậu cũng chẳng thể nhìn thấy. Triệu Hoàng Sinh không quá bất ngờ về câu trả lời, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy day dứt khuôn nguôi.
"Anh thích em sao?" Triệu Hoàng Sinh cụp mí mắt, mấp máy môi bẽn lẽn hỏi. Cậu thật không biết... Tại sao một người quan trọng như thế, cậu lại có thể vô tâm tới mức quên đi? Cậu... thật sự yêu cô ấy sao?
"Anh tự cảm nhận đi"
Khánh Chi lới lỏng tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang đối diện. Triệu Hoàng Sinh khi nhìn vào con ngươi trong suốt ấy, khi nhìn vào hình ảnh của chính mình đang được phản chiếu trong đôi đồng tử kia.. Trái tim bỗng lỡ một nhịp, ngây ngất một hồi dài...
"Tiểu Tranh Tranh, anh nói xem, là sao?" Đinh Khánh Lam sau khi bị đuổi đi liền mặc kệ mọi chuyện mà kéo Lý Ngộ Tranh đi ăn trưa. Cô vừa nhai nhồm nhoàm vừa lên tiếng hỏi, Lý Ngộ Tranh chỉ chống cằm nhìn cô lắc đầu. Sao là sao? Cô nghĩ anh là thần thánh chắc? Làm sao anh biết được! Hỏi anh thì anh biết hỏi ai đây hả?
"Anh đúng là đồ ngốc"
"..."
Này cô nương, chuyện của người ta mà cứ đòi xía mỏ vào. Cứ thích hỏi tào lao xí muội rồi bây giờ quay qua chửi anh ngốc là thế quái nào?
"Chết cha rồi, hai mẹ đâu?" Đinh Khánh Lam mút mút ngón tay, tự nhiên nhớ tới hai bà mẹ. Cô giật thót mình đứng dậy, tròn mắt nhìn Lý Ngộ Tranh.
"Chẳng phải em nói đi lấy kết quả hay sao?" Lý Ngộ Tranh biếng nhác tựa người ra sau, đôi mắt cũng muốn nhắm tới nơi.
"Rồi xong! Toang!"
Đinh Khánh Lam hớt ha hớt hảo túm lấy tay Lý Ngộ Tranh, kéo phựt một cái mà chạy. Lý Ngộ Tranh không phản ứng kịp, đang yên đang lành bị kéo đi mà suýt thì dập mặt xuống sàn. Cái con nhỏ mắc dịch này!
"Em đi chậm thôi, cẩn thận cái bụng kia kìa!!"
"Em biết rồi!"
Vừa chạy xộc tới nơi thì cũng đã chậm hơn một bước. Quách Yến Trang và Mặc Tần Sênh đang đứng che chở cho Khánh Chi, Triệu Hoàng Sinh thì ngơ ngơ ngác ngác như một con nai tơ đang ngồi hứng hai ánh mắt như dao găm kia. Ai đó hãy nói cho cậu biết rằng cậu đã làm gì sai đi?
"Mới tỉnh đã tính làm gì con gái nhà người ta vậy hả!" Tiếng quát tháo của Mặc Tần Sênh vang lên, Đinh Khánh Lam đứng ở cửa nghe thấy liền đưa tay che mặt.
"Bác, bác hiểu lầm rồi"
"Con không cần bao che cho cậu ta, để hai bác lo" Khánh Chi vừa định thay mặt Triệu Hoàng Sinh thanh minh thì bị cắt ngang, Quách Yến Trang cũng một tay giúp sức, Lý Ngộ Tranh đứng một bên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
"Hai bác... Anh ấy..."
"Con đừng nói gì hết!"
"Nhưng mà..."
"Nói đi, cậu muốn đi tù hay như thế nào?"
Triệu Hoàng Sinh còn chưa biết mình phạm lỗi gì đã bị hỏi có muốn đi tù không? Đi tù vì tội dám để người khác nhìn thấy bản thân đang ôm bạn gái mình hay sao? Nghe cái lí do này cũng hơi...
"Mẹ, mẹ làm căng quá rồi đó!" Đinh Khánh Lam ôm trán đầy vẻ bất đắc dĩ, cô thấy quê thay cho hai người mẹ này luôn đó. Biết là hai người muốn bảo vệ cho Khánh Chi, nhưng cũng phải nhìn xem đối tượng là ai đi chứ? Là Triệu công tử, là quý tử của Triệu gia, là người bạn mà Đinh Khánh Lam cô mời tới, vậy mà hai người nghĩ đi đâu xa xôi thế này??
"Con cũng tính bênh cho cậu ta?"
"Cậu ta tính sàm sỡ con bé đó"
Mặc Tần Sênh dứt lời đã có Quách Yến Trang tiếp lời, lại càng khiến cho đôi bạn trẻ bất lực thực sự. Triệu Hoàng Sinh thì lại càng thêm rối tung rối mù, cậu có ý định sàm sỡ Khánh Chi từ khi nào mà ngay cả bản thân cậu còn không biết vậy?
"Anh ấy là bạn trai con"
Khánh Chi cuối cùng cũng có cơ hội để nói, cả không gian rơi vào trầm tĩnh. Triệu Hoàng Sinh với danh nghĩa này còn chưa quen tai, nhưng cũng không lên tiếng phản biện như ngầm thừa nhận. Hai bà mẹ quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn từ Khánh Chi sang Triệu Hoàng Sinh.
"Haha, sao chúng ta lại ở đây nhỉ?"
"Đúng rồi đúng rồi, phải về nhà thôi haha"
"..."
Vậy... là xong rồi sao?
Thoáng chốc căn phòng lại chỉ còn sót lại bốn người, hai con người vừa làm loạn thì biến mất tăm hơi. Đầu ai nấy đều có mây đen xì, quả là sắp trầm cảm tới nơi..