Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 87: Em muốn đeo nhẫn.




Phùng Phương Linh mặt cắt không còn giọt máu, khiếp hồn khiếp vía nhìn Đinh Lý và Lý Ngộ Trình. Trạch Thanh Hy bị giải đi rồi, còn cô ta thì sao? Cô ta thì sao đây?
"Bắt cô ta lại"
Phùng Phương Linh bị người của Đinh gia bắt giữ, Trạch Thanh Hy thì chẳng biết bị đưa về phương nào. Bữa tiệc cứ vậy mà bị phá hỏng, tất cả mọi người đều được giải tán. Khánh Chi bấy giờ mới giật mình, vùng vằng thoát ra khỏi Triệu Hoàng Sinh. Cậu nhìn chằm chằm Khánh Chi khiến cho nó có phần không thoải mái.
"Chúng ta quen nhau không?" Triệu Hoàng Sinh khẽ hỏi, Khánh Chi bỗng trở lên căng thẳng đến lạ thường. Nó hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng cứ vậy mà cất lên:
"Không"
"Thật sao?" Triệu Hoàng Sinh cũng không hiểu nổi tại sao bản thân tự dưng lại cảm thấy hụt hẫng đến thế? Không quen biết là không quen biết, lí do gì lại cảm thấy như đang thiếu thốn một thứ gì đó rất quan trọng? Dạo này cậu hay có cảm giác kì lạ quá, chắc phải đi khám một chút xem sao. "Xin lỗi đã làm phiền"
"Không sao"
Bóng Triệu Hoàng Sinh khuất dần trong bóng tối, cả thân người Khánh Chi như mềm nhũn. Nó ngồi bệt xuống đất, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má trắng nõn.

"Tiểu Lam, uống nước đi" Lý Ngộ Tranh ngồi bên cạnh giường, nhìn Đinh Khánh Lam đang nằm với khuôn mặt trắng bệch mà tim cứ nhói lên từng chút. Cô không nói gì, chỉ lắc đầu một cách nặng nề. Lý Ngộ Tranh lại đưa tay vuốt lấy tóc cô, nhẹ giọng trấn an: "Không có chuyện gì nữa rồi, ngoan nào, uống chút nước"
Đinh Khánh Lam vẫn cự tuyệt, nhổm dậy ôm chầm lấy anh.
"Nhẫn đâu? Em muốn đeo nhẫn"
"Em mệt không? Hay để mai cũng được"
Đinh Khánh Lam lắc đầu nguầy nguậy, chìa ngón áp út ra trước mặt anh với ánh ắt mong chờ. Lý Ngộ Tranh thở hắt một hơi, bất đắc dĩ lấy hộp nhẫn từ trong hộc bàn ra. Anh lặng lẽ sỏ nhẫn vào bàn tay thanh mảnh ấy, Đinh Khánh Lam cũng tự tay đeo nó cho anh. Cô đưa bàn tay mang nhẫn lên ngắm nghía một hồi, mặt mới tươi tỉnh thêm được chút ít. Tay còn lại của cô cứ xoa xoa cái bụng, Lý Ngộ Tranh nhìn mà bất giác mỉm cười. Anh sờ vào cái bụng kia, thì thầm nói:
"Con yêu, mau ra đây chơi với ba và mẹ nhé"
Giọng nói trầm ấm của Lý Ngộ Tranh đã có thể thành công chọc cho Đinh Khánh Lam cười, cô cười giòn tan trước hành động đáng yêu này của anh. Lý Ngộ Tranh dù không hiểu tại sao nhưng cũng cứ cười theo.
\*Cốc\*
Tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn phòng, Lý Ngộ Tranh đứng dậy tiến tới mở cửa. Mặc Tần Sênh cùng Quách Yến Trang bước vào, trên tay Quách Yến Trang là một tô cháo còn rất nóng hổi.
"Con ăn chút gì đi Lam"
"Con không ăn đâu" Đinh Khánh Lam nhìn tô cháo mà đã cảm thấy buồn nôn, cái quái gì mà lỏng toẹt thế này? Cô chớp mắt vài cái, ba giây sau liền an tọa trong nhà vệ sinh. "Ọe, ọe.."
"Này, có sao không" Lý Ngộ Tranh nhìn Đinh Khánh Lam mà khẩn trương không thôi, sao cô hay nôn khan thế!!
"Mang thai nên thế, con đừng lo quá" Mặc Tần Sênh cười cười, thấy Lý Ngộ Tranh lo cho con gái mình như vậy mà cảm thấy an tâm biết bao nhiêu. Con bé hậu đậu lại còn vô tích sự, thật sự rất cần một người thấu hiểu và biết quan tâm tới nó.
"Hai người để đó đi, lát con sẽ cho cô ấy ăn"
"Được"
Đinh Khánh Lam xong xuôi cũng là lúc hai bà mẹ ra khỏi phòng. Cô liên tục vuốt ngực, lại như nhớ ra gì đó mà hỏi Lý Ngộ Tranh:
"Khánh Chi đâu? Chuẩn bị phòng cho con bé chưa?"
"Mẹ chuẩn bị rồi, việc của em là ăn rồi ngủ"
Lý Ngộ Tranh bê lấy bát cháo, một tay cầm thìa chuẩn bị tư thế sẵn sàng đút cho Đinh Khánh Lam.
"Không! Kinh lắm!"
"Ăn!"
"Không!"
"Ăn!"
"Không!"
"Một chút thôi, được không?" Lý Ngộ Tranh hết nước, đành phải hạ giọng dỗ dành. Đinh Khánh Lam nhìn cái khuôn mặt dịu dàng này của anh mà không tài nào chịu nổi, đành phải bái lạy xin thua.
Nói là một ít mà cái tay anh cứ đút liên tục, chẳng mấy chốc đã hết hẳn một tô. Đúng là, được anh yêu đút ngon hơn hẳn.