Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 14: Khổ nhục kế




Như những gì đã quyết khi ở siêu thị... Về đến nhà, Lý Ngộ Tranh phải tự đích thân xuống bếp hầu hạ cái con lợn già kia. Tới khi anh nấu xong xuôi hết thảy, Đinh Khánh Lam mới lề mề đi từ trên lầu xuống, uể oải nằm ườn ra bàn ăn: "Có cần chị đây giúp gì không?"
"Con lạy mẹ, mẹ không phá là phúc lắm rồi!" Lý Ngộ Tranh vừa xếp đồ ăn lên bàn, vừa liếc mắt lườm nguýt Đinh Khánh Lam. Cô gãi đầu, cười khì khì nhìn anh với hai con mắt long lanh.
"Tay nghề của Tiểu Tranh nhà mình ngày càng tiến bộ hả?" Đinh Khánh Lam nhón lấy một miếng thịt xào chua ngọt, vừa nhai tóp tép vừa nói.
"Còn phải hỏi hay sao, đâu thể vô dụng như mày được?" Lý Ngộ Tranh cũng kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Đinh Khánh Lam. Vừa thấy anh đặt mong xuống ghế, Đinh Khánh Lam hớn hở tự bới cho mình một chén cơm. Cô động đũa, tính ăn rồi mới nhớ rằng mình đã bỏ quên cậu bạn Lý Ngộ Tranh rồi. Lý Ngộ Tranh ở phía đối diện mặt đen như cái đít nồi, cái con nhỏ này cứ nhắc tới ăn là chỉ biết nhớ tới mình bản thân thôi hả? Đinh Khánh Lam vội vội vàng vàng bới thêm một chén cơm nữa, đặt xuống trước mặt Lý Ngộ Tranh. Cô nàng biết điều mà gắp một miếng thức ăn đặt vào chén Lý Ngộ Tranh, mỉm cười tươi rói hót:
"Tiểu Tranh Tranh mau ăn đi, dạo này nhìn ốm lắm!"
"Hừ, mày coi trừng đấy!" Lý Ngộ Tranh bắn cho cô một tia sát khí, rồi cúi đầu ăn cơm. Bữa cơm trôi qua với tốc độ ánh sáng, cả một bàn đầy ắp thức ăn giờ đây chỉ còn thừa lại một vài cọng rau với một vài miếng thịt. Cái con lợn kia nó ăn như voi vậy!
"Mẹ nó, con lợn!" Lý Ngộ Tranh nhìn cái bàn ăn mà nuốt nước miếng cái ực.
"Mày có thấy con lợn nào mà ốm như tao không?" Quả thực là vậy, mặc dù Đinh Khánh Lam cô ăn như heo, nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến vóc dáng tuyệt mĩ của cô cả.
"Đi mà rửa bát đi!" Lý Ngộ Tranh biết cô nói đúng, nên cũng chẳng thèm tranh cãi nữa. Đứng dậy hất cằm nhìn Đinh Khánh Lam, rồi tay đút túi quần trở về phòng.
"Ơ..." Đinh Khánh Lam ngơ ngác nhìn đống bát đũa, rồi lại nhìn bóng lưng Lý Ngộ Tranh đang khuất dần kia. Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, một lúc sau liền khóc to lên. Lý Ngộ Tranh vừa vào tới phòng liền bị dọa cho hoảng hồn, chạy xộc xuống lại nhà bếp.
"Cái quái gì vậy hả, con chó này!" Lý Ngộ Tranh chân tay luống cuống, vò đầu nhìn Đinh Khánh Lam nước mắt nước mũi tùm lum trước mặt. Cái con nhỏ trời đánh này lại tính dùng khổ nhục kế với anh đây mà! Anh biết mà, nhưng không ngó lơ được...
"Tiểu Tranh Tranh không thương tao, tao khổ lắm rồi! Bạn bè gì nữa, oaoaoa~" Đinh Khánh Lam càng nói càng khóc lớn hơn. Đây đã là bảy bảy chín mươi chín lần con nhỏ này dùng cái kế quỷ quái này mới anh rồi đấy! Nhưng không trúng kế thì nó sẽ khóc cả đêm mất!
"Được được, tao thua, tao rửa!"