Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 129: Lý Lam Ngôn?




Đinh Khánh Lam cùng Khánh Chi đi hết một lượt siêu thị cũng không biết nên mua cái gì. Bản thân Đinh Khánh Lam không có kinh nghiệm, đáng lẽ ra nên đưa Lý Ngộ Tranh đi cùng luôn mới phải...

"Cái này chắc phải hỏi anh họ em thôi, anh ấy may ra biết họ thích cái gì..."

Đinh Khánh Lam thở hắt một hơi, bấm máy gọi cho Lý Ngộ Tranh. Đành phải vậy thôi chứ biết sao giờ..

"Anh vừa đi đã nhớ anh rồi sao?"

"Ảo tưởng, em hỏi anh" Đinh Khánh Lam quả thật bó tay với anh chàng này, sao trường hợp nào cũng có thể nghĩ được mấy cái này nhỉ?

"Hả?" Lý Ngộ Tranh ở bên kia vẫn đang chăm chú làm việc, nhưng không quên nghe Đinh Khánh Lam.

"Cậu mợ thích gì"

"Anh sao biết được?" Câu nói ngây ngô của Lý Ngộ Tranh khiến cho Đinh Khánh Lam như bị chặt phăng cuống họng, hóa ra anh cũng vô dụng à..

"..." Cái định mệnh...

"Đùa thôi" Hai từ thôi nhưng cũng đủ để ví như là vị cứu tinh của đời người, cô biết ngay mà! Anh đùa thôi! Lý Ngộ Tranh cười cười một hồi, rồi nói tiếp: "Mợ thì anh thấy hình như rất thích sưu tầm túi sách hàng hiệu đấy, còn cậu thì rất thích thuốc bổ"

*Rụp*

Đinh Khánh Lam quả thật là không có tình người, không thèm nói thêm câu gì mà dứt khoát cúp máy. Cô giương ánh mắt đầy thỏa mãn sang Khánh Chi, cười tươi rói rồi kéo tay nó đi.

"Gì vậy chị?"

"Túi sách và thuốc bổ, đi thôi"

Từ chín giờ sáng cho tới bảy giờ tối đều dành cho Khánh Chi, Đinh Khánh Lam cùng với cậu bé trong bụng đã đói meo móp cả rồi. Vừa về tới nhà đã thấy ba chồng cùng với chồng đang ngồi chờ cơm. Cô về thật đúng lúc, vừa hay mẹ chồng cô cũng đã nấu ăn xong rồi.

"Con chào ba mẹ"

"Về rồi sao, mau vào ăn cơm đi con" Quách Yến Trang vừa đặt món cuối cùng xuống vừa mỉm cười với Đinh Khánh Lam, Lý Ngộ Tranh một tay vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, một tay vẫy cô lại gần.

"Quyết định mua hãng gì thế?" Lý Ngộ Tranh lên tiếng hỏi sau khi Đinh Khánh Lam đã ngồi xuống ngay ngắn, lại thấy được khuôn mặt Đinh Khánh Lam lộ ra vẻ nhẹ nhõm:

"Apede Mod, tìm lòi con mắt, lại còn là hãng mới ra.."

"Khi sáng khám thai, là trai hay gái vậy?"

Nghe được câu hỏi của Lý Ngộ Trình, Lý Ngộ Tranh bỗng ỉu xìu xuống. Tự nhiên nhắc đến làm gì không biết, làm anh lại thấy chán ngắt:

"Là trai"

"Ồ"

"Chẳng hiểu bắn kiểu gì mà lại ra trai nữa..." Lý Ngộ Tranh lẩm bà lẩm bẩm, nhưng lại thành công truyền tới tai của cả ba người.

"Khụ... khụ" Đinh Khánh Lam ôm miệng ho sặc sụa, vội vàng với lấy cốc nước uống lấy uống để. Lý Ngộ Trình và Quách Yến Trang đến nuốt còn không trôi, mặt đen như cái đít nồi. Nhìn phản ứng của ba mẹ cùng với vợ khiến anh hơi ngớ người, cũng không hiểu lý do tại sao mọi người lại có phản ứng như vậy... Anh lại nói gì sai à?

"..." Cái tên này! Có biết là đang ăn không!

~~~~~~~~

Đinh Khánh Lam ngồi trên giường chờ Lý Ngộ Tranh giải quyết cho xong công việc, cô ngồi đến chán ngấy cả ra. Không biết bao giờ mới xong nữa, đã mười giờ đêm rồi...

"Anh xong chưa?"

"Em mau đi ngủ đi, kệ anh"

"Anh ôm mới ngủ được.."

Lý Ngộ Tranh buông bút xuống, xoay ghế hướng về phía Đinh Khánh Lam:

"Vậy mấy hôm trước anh đi công tác em ngủ kiểu gì?"

"Hai giờ sáng, buồn ngủ quá thì tự ngủ thôi chứ biết sao giờ"

Câu nói vừa dứt đã nghe thấy tiếng bước chân của Lý Ngộ Tranh đang lại gần, anh gạt hết công việc sang một bên mà đi tới bên cạnh cô. Cái gì mà hai giờ sáng? Suốt ba ngày đó cô đều tới sáng mới ngủ thật sao?

"Ngủ" Lý Ngộ Tranh đắp chăn lên người cho Đinh Khánh Lam, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh. Anh nhấc đầu cô gối lên tay mình, một tay đặt lên bụng cô nhẹ nhàng nhất có thể. Vì phụ nữ mang thai thường phải nằm nghiêng, nên Đinh Khánh Lam thường sẽ nằm quay lưng vào phía anh, để anh có thể ôm sát vào cô hơn.

Nằm một hồi lâu, cứ nghĩ rằng Đinh Khánh Lam đã ngủ rồi, vậy mà lại nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của cô:

"Anh"

"Chưa ngủ à? Sao vậy? Khó chịu sao?" Lý Ngộ Tranh nhổm người ngó lên xem sắc mặt cô như thế nào, chỉ thấy cô lắc lắc đầu. Cô xoay người về phía Lý Ngộ Tranh, khẽ mím môi hỏi:

"Anh thật sự không thích con trai sao?"

"Không phải... Chỉ cần em không yêu nó hơn anh thì trai anh cũng rất thích"

"Thần kinh!" Đinh Khánh Lam lườm Lý Ngộ Tranh một cái thật sâu, đúng là cạn cả ngôn lẫn từ.

"Em muốn đặt tên con là gì?"

"Ông nội là Lý Ngộ Trình, bố là Lý Ngộ Tranh, vậy con là Lý Ngộ Ngĩnh đi" Đinh Khánh Lam xoa xoa cằm suy nghĩ vô cùng chăm chú, vậy mà cái câu thốt ra lại khiến cho anh câm toàn tập.

"..." Lý Ngộ Tranh cơ mặt cứng đờ, rồi khẽ thở dài: "Cái tên do IQ của em tạo ra cũng hay lắm"

"Ý anh là sao đây?"

"Không cần phải Lý Ngộ gì đó đâu, phải có cả tên em chứ?" Lý Ngộ Tranh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, ánh mắt cưng chiều chưa bao giờ thay đổi.

"Nhưng mà hình như không ổn lắm..." Đinh Khánh Lam hơi hơi nhăn mặt, cảm thấy không được hợp lý.

"Không ổn chỗ nào?"

"Thường thì con phải theo nội, giống như anh vậy đó, ba là Lý Ngộ thì con cũng vậy"

"Bỏ cái truyền thống đó đi, con của chúng ta thì chúng ta quyết định" Lý Ngộ Tranh khẽ nhíu mày, anh không hề thích cái này một chút nào. Lấy đâu ra cái truyền thống vớ vẩn đó vậy?

"Vậy là gì?"

"Họ Lý, em tên Lam, Lý Lam Ngôn được không?"

"Được" Đinh Khánh Lam gật đầu đồng tình với quyết định của anh chồng yêu dấu, nhắm mắt nhận lấy một cái hôn chúc ngủ ngon rồi dần chìm vào giấc chiêm bao. Cuộc đời cô quả thực không còn gì hạnh phúc hơn, khi đã chọn đúng người...