Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 127: Tại sao không ghen?




"Tại sao? Tôi thích anh, rất thích anh, thật sự thích anh"

Tới nước này Lý Ngộ Tranh đã không còn nể mặt, anh thẳng tay hất mạnh khiến cả người cô ta đổ nhào ra. Nếu ai đó nghĩ anh sẽ không ra tay với phụ nữ thì sai rồi, chỉ là có tới mức anh phải đụng đến hay không thôi. Lý Ngộ Tranh không phải dạng âm trầm nhưng ga lăng, cũng chẳng thuộc dạng thanh cao mà trầm tĩnh. Người ngoài thì thấy anh vậy đấy, nhưng bản tính thật sự của anh thì vô cùng nóng nảy. Anh sẽ không thể chịu được khi có người dám làm trái ý anh, vậy nên tốt nhất là hãy có chừng mực.

Vậy là cuộc bàn bạc được anh cho là sẽ rất đỗi bình thường kia đã không diễn ra, Phương Trinh bị bỏ lại một mình bơ vơ giữa dòng đường tấp nập. Cứ ngỡ sẽ có thể lay chuyển được anh, nào ngờ con người anh ta thật sắt đá... Cô thân là một tiểu thư cao quý, vậy mà lại bị từ chối bởi một người đàn ông? Mất mặt... Thật quá mất mặt!

Lý Ngộ Tranh giữ nguyên lập trường, nói không với gái gú. Cuộc đời anh chỉ có thể dính lấy Đinh Khánh Lam mà thôi, không thể là ai khác.

Bước chân qua cánh cửa lớn của công ty với toàn thân đều là sát khí, mọi nhân viên dù không làm gì sai nhưng vẫn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi. Boss luôn lạnh lùng, nhưng đây là lần đầu tiên Boss đáng sợ như thế... Boss mới đi đánh trận về hay sao? Chuyện gì mà lại khiến Boss tức giận như vậy? Thật đáng sợ, chắc nghỉ làm luôn quá! Nhưng mà Boss vẫn đẹp trai huhu...

Cánh cửa phòng riêng bật mở, Đinh Khánh Lam vẫn còn đang ung dung đứng xơi nước bên cạnh cửa sổ, trên tay là gói bim bim, miếng ăn ngập mồm. Lý Ngộ Tranh đưa tay cởi chiếc áo vest ngoài ném xuống đất, lực tay không hề nhẹ. Anh không thèm để ý tới gì khác, tiến thẳng tới chỗ của cô, bước chân vô cùng nhanh chóng.

"Anh về sớm thế, xong rồi s... Này, sao vậy?" Tự nhiên không nói không rằng liền tới ôm chầm lấy khiến cho Đinh Khánh Lam không kịp hiểu chuyện gì, Lý Ngộ Tranh không ôm chính diện, vì sợ đụng tới bụng nên ôm né từ phía sau. Anh dúi mặt sâu vào gáy cô, tham lam hít lấy làm cho Đinh Khánh Lam càng thêm hoang mang: "Anh sao thế? Chuyện gì??"

"Em hết thương anh rồi đúng không? Tại sao không ghen? " Giọng nói tràn đầy ủy khuất cất lên, nghe nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Đinh Khánh Lam im lặng, khẽ thở chầm chậm hồi lâu. Đã qua mấy phút vẫn không thấy cô trả lời, anh từ từ ngẩng đầu lên. Lúc này mới nghe được tiếng nói khe khẽ của cô, vô cùng dịu dàng:

"Anh về sớm thế, xong rồi s... Này, sao vậy?" Tự nhiên không nói không rằng liền tới ôm chầm lấy khiến cho Đinh Khánh Lam không kịp hiểu chuyện gì, Lý Ngộ Tranh không ôm chính diện, vì sợ đụng tới bụng nên ôm né từ phía sau. Anh dúi mặt sâu vào gáy cô, tham lam hít lấy làm cho Đinh Khánh Lam càng thêm hoang mang: "Anh sao thế? Chuyện gì??"

"Em hết thương anh rồi đúng không? Tại sao không ghen? " Giọng nói tràn đầy ủy khuất cất lên, nghe nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Đinh Khánh Lam im lặng, khẽ thở chầm chậm hồi lâu. Đã qua mấy phút vẫn không thấy cô trả lời, anh từ từ ngẩng đầu lên. Lúc này mới nghe được tiếng nói khe khẽ của cô, vô cùng dịu dàng:

"Chẳng phải là vì em tin anh sao?"

"..." Lý Ngộ Tranh khá bất ngờ với câu hỏi này, mắt anh mở to nhìn cô với sự ngạc nhiên chưa từng có. Lại nghe cô nói tiếp:

"Em đã suy nghĩ, nếu thật sự yêu thì phải biết tin tưởng. Em biết anh yêu em, nên em tin anh. Anh yêu em thì anh sẽ không làm điều gì sai trái với em. Chẳng phải lúc đó anh còn gọi báo cáo cho em sao?Chẳng phải em đang rất hạnh phúc sao? Anh yêu à, em không thể lúc nào cũng ghen được, như vậy sẽ rất phiền phức đối với anh.. Em không muốn một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy em phiền phức.." Đinh Khánh Lam vừa nói vừa xoay người đối diện với anh, cô cầm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa miết. Đôi môi mấp máy một tràng dài, từ đầu tới cuối Lý Ngộ Tranh đều không rời khỏi đôi mắt trân thật kia. Nhìn vào đôi mắt ấy, anh có thể thấy hàng vạn sự trân thành. Dứt lời, Đinh Khánh Lam khẽ hôn lên mu bàn tay anh, rồi ngẩng đầu cười tươi một cái: "Thấy em thương anh nhiều chưa? Từ lúc yêu nhau tới giờ số lần anh hỏi em câu này cũng không ít đâu đấy"

Lý Ngộ Tranh bật cười thành tiếng, thật sự không thể không cảm thấy niềm vui ngập tràn. Với một bầu không khí lãng mạn như vậy, sẽ không thể thiếu đi một nụ hôn nồng cháy. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi lập tức rời đi. Ôi, thật nồng cháy!

Khuôn mặt Đinh Khánh Lam xị xuống thấy rõ, anh chỉ biết phì cười trước biểu cảm này của cô. Bấy giờ anh mới đảo mắt quan sát xung quanh, nụ cười trên môi ngay lập tức liền dập tắt. Khuôn mặt sáng lạn hồi nào giờ đã bay hơi, bỗng trở nên thật tăm tối, một sự bất lực không thể nào vơi. Cái quái gì thế này? Miệng thì nói tin anh! Miệng thì nói không ghen! Vậy mà biến cái phòng làm việc của anh thành cái khỉ gì rồi? Đồ đạc tung tóe mỗi thứ một nơi, nhìn ai mà không biết rằng cô đã đập phá tới mức nào? Không ghen mà thế này đấy à? Đồ dối trá!

"Em làm gì cái phòng của anh?"

"Hả?" Đinh Khánh Lam ngu ngơ như con gà lai tơ, đưa tay gãi đầu cười ngốc. "Hihi, em chỉ đập một chút xíu thôi mà"

"Vậy mà nói không ghen?"

"..." Thì người ta có ghen đâu, chỉ cảm thấy điên tiết không chịu được thôi mà... Đập có xíu mà lườm người ta...

Lý Ngộ Tranh khẽ nhéo mi tâm, nhìn khuôn mặt đang tỏ ra oan ức kia mà cảm thấy não nề. Thật ảo não với cô nàng này quá!