Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 119: Quà (4) Ngoan, họ là ba mẹ của em




Một lần nữa quá trình xét nghiệm lại bắt đầu, nhưng lần này là với Khánh Chi và Trạch Đông Nam. Máy vẫn đang trong quá trình phân tích, thời gian đã trôi qua bốn phút đồng hồ. Xét nghiệm của Trạch Thanh Hy chỉ mất hai phút, vậy mà đã qua bốn phút nhưng vẫn chưa có kết quả. Đinh Khánh Lam nhíu chặt chân mày, nôn nóng chờ đợi. Chiếc máy này bị hỏng rồi à? Mới dùng một lần đã hỏng rồi, đời mới chỗ nào vậy hả?

"Haha, con của Trạch gia đã chết rồi" Triệu Vũ thấy chiếc mấy mãi vẫn không cho ra kết quả liền cười lớn, ánh mắt của ông bà Triệu cũng hằn lên tia thất vọng đượm buồn.

"Im miệng!" Lý Ngộ Tranh gằn giọng quát lớn khiến cho ông ta im bặt không dám hó hé thêm nửa lời. Đã qua sáu phút rồi...

"Đinh Khánh Lam, đủ rồi, con..." Trạch Đông Nam còn chưa nói hết lời, cuối cùng trên máy cũng hiện lên kết quả. Tất cả đều hướng mắt vào màn hình, ai nấy đều nghẹn họng. Có tới bốn số chín... Là... 99,99 phần trăm? Chuyện gì thế này? Kết quả cho thấy khớp tới chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm? Không thể nào!!

"Vậy mà lại là thật, Khánh Chi gì đó là con gái của Trạch Đông Nam"

"Không thể nào, thật là quá hot rồi"

"Là cô gái kia sao"

"Cô gái kia là Khánh Chi sao"

"Cô ta là Trạch Lam Chi đó hả?"

...

...

Trạch Thanh Hy hồn bay phách tán, ngồi thờ thẫn một đống ở đó. Khánh Chi hai vai run run, thật không dám tin vào con số trước mắt. Không thể! Không thể! Nó không có ba! Nó không có mẹ! Đây không phải ba mẹ của nó!

Bước chân của Khánh Chi nặng nề mà tiến tới cạnh Triệu Hoàng Sinh, cả thân người như một tờ giấy mỏng ngã sà vào lòng cậu. Triệu Hoàng Sinh đưa tay ôm nó vào lòng, ôm thật chặt để che đi những tiếng nói xung quanh.

Quách Quỳnh Như đưa tay ôm lấy miệng, hai mắt mở to. Con gái của bà... Con gái của bà vẫn còn sống... Con bé vẫn còn sống...

"Mười lăm năm trước, khi Trạch Lam Chi bị mất tích, chính Triệu Vũ đã đưa con bé vào cô nhi viện, đồng thời tạo cơ hội cho Trạch Thanh Hy được nhận nuôi vào Trạch gia. Con bé không hề chết, mọi chuyện đều do ông ta sắp đặt. Ông ta đã phong tỏa hết thảy những chứng cứ, nhưng thật không ngờ vẫn còn sót lại một thứ cỏn con như chiếc video kia. Bất ngờ lắm phải không?" Lý Ngộ Tranh ôm lấy eo Đinh Khánh Lam, thay cô nói tiếp phần còn lại. Anh vừa nói hết câu, chiếc loa trên khán đài liền phát ra một cuộc đối thoại:

[Con muốn hỏi chuyện này]

[Hỏi đi]

[Khánh Chi... Là con của Trạch gia? Trạch Lam Chi?]

[Con...]

[Mau trả lời]

[Phải]

Đây... Đây chẳng phải là cuộc đối thoại của ông ta với Triệu Hoàng Sinh hôm trước hay sao? Thằng con khốn nạn, nó dám phản ba nó!!

"Triệu Hoàng Sinh!! Thằng mất dạy!!" Triệu Vũ gào lên như muốn nhào lên phía của Triệu Hoàng Sinh, nhưng lại không tài nào thoát ra khỏi đám vệ sĩ kia được.

"Ba, mẹ... Ba mẹ muốn bỏ con sao? Hai người muốn bỏ rơi con sao?" Trạch Thanh Hy rướn người tới gần chỗ Quách Quỳnh Như, nước mắt tuôn lã chã. Quách Quỳnh Như nhìn cô con gái nuôi của mình mà trong lòng cảm thấy xót xa, đây dù sao cũng là đứa con mà bà đã nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, đã ở cùng ông bà trong suốt bao nhiêu năm qua, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được đây? Nhưng còn con gái ruột của ông bà thì sao? Nó cũng đã chịu thiệt thòi từng ấy năm, đã phải chịu một cuộc sống không có lấy nổi một người thân. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, đang yên lành người con gái mà họ tưởng rằng đã chết từ mười lăm năm trước, lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ mà không có lấy một lời báo trước... Họ phải làm sao đây?

"Không, ba mẹ không bỏ con" Quách Quỳnh Như cúi xuống ôm lấy Trạch Thanh Hy, nước mắt bà cũng đồng loạt rơi xuống.

"Cậu, mợ! Cô ta ăn ở nhà Trạch gia nhiều năm như vậy là quá đủ rồi. Triệu gia mới là nơi mà cô ta cần tới" Lý Ngộ Tranh với ánh mắt nghiêm nghị mà nhìn thẳng vào Trạch Đông Nam, khi mà ông vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ. Quả thực ông cũng đang vô cùng khó xử. Nhưng nếu Trạch Thanh Hy về với Triệu gia, con bé cũng không phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Người đang thiếu thốn nhiều thứ, lại chính là Trạch Lam Chi - con gái thực sự của họ. Nhưng còn tình cảm bao nhiêu năm qua thì sao? Ông bà từ lâu đã coi Trạch Thanh Hy như con gái ruột của mình, thật không đành lòng xua con bé đi. Huống chi con bé còn không có tội tình gì trong chuyện này cả, người có tội là tên Triệu Vũ kia.

"Không, em không phải con của họ. Hoàng Sinh, chúng ta về thôi, em không muốn ở đây... Chúng ta về đi..." Khánh Chi ôm chặt lấy thắt lưng của Triệu Hoàng Sinh, khuôn mặt áp sát vào tấm ngực của cậu, liên tục lắc đầu. Làm sao nó có thể chấp nhận được, bỗng nhiên từ một đứa mồ côi lại có thể xuất hiện hai con người hoàn toàn xa lạ tự xưng là ba mẹ của nó? Không thể...

"Ngoan, họ là ba mẹ của em" Triệu Hoàng Sinh hạ thấp giọng xuống, thì thầm vào tai Khánh Chi, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nó.