Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 111: Động thai.




Phương Lý Nhân ngơ ngác chừng vài giây, toan tính trả lời thì vừa hay cửa phòng cứu bật mở. Mọi ánh mắt giờ đây đều đồng loạt hướng về phía người đàn ông đang mang trên mình một cây trắng kia.
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
"Con bé sao rồi?"
"Cô ấy sao rồi bác sĩ?"
Bác sĩ chưa gì đã bị vây quanh hỏi tới tấp, khiến cho ông ta có phần hoang mang.
"Không sao không sao, cô ấy bị động thai nhẹ một chút, nhưng không sao rồi"
"Cái gì? Động thai?"
Phương Trinh khẽ ngẩn người, hai chữ "động thai" cứ văng vẳng bên tai. Đinh Khánh Lam có thai? Thật vậy sao? Vậy mà cô ta còn có thể nghĩ đó là do Đinh Khánh Lam ăn uống quá đà cơ đấy? Là có thai sao... Ha, có thai...
"Mọi người làm gì ở đây vậy?" Tiếng của Lý Ngộ Tranh từ sau vọng tới, anh còn đang không hiểu chuyện gì, thậm chí còn nhanh chân lại gần, đã ăn nguyên một cái tát trời giáng từ chính tay mẹ của mình. Quách Yến Trang hai mắt trợn to lên quát lớn:
"Mày làm cái gì mà để con bé bị động thai!!"
"Gì? Động thai?" Lý Ngộ Tranh một tay ôm mặt, tay còn lại đang cầm túi đồ cũng vì run mà rớt xuống. Động thai? Tại sao lại động thai?

Đinh Khánh Lam được chuyển qua một phòng bệnh riêng, ai nấy đều nhanh chóng chạy vào, chỉ riêng Lý Ngộ Tranh vẫn còn đứng ngây ra đấy. Anh chỉ đi có nửa tiếng đồng hồ thôi, tại sao vậy?

"Con có sao không? Có còn mệt ở đâu không?" Đinh Lý bình thường nhìn nghiêm nghị vậy thôi, chứ ông cưng chiều con số hai thì không ai số một. Chỉ là ông không thích thể hiện nhiều, chứ không có nghĩa là ông không để tâm tới.
"Con không sao"
"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý" Phương Lý Nhân cuối cũng cũng có cơ hội lên tiếng xin lỗi, Đinh Khánh Lam bấy giờ mới để ý tới bản mặt của cái tên gây họa này. Mặc dù khá tức giận, nhưng rồi cũng đành cho qua.
"Không sao"
"Là sao? Thằng nhóc này làm con bị thế à?" Lý Ngộ Trình ánh mắt hung tợn liếc nhìn Phương Lý Nhân khiến cậu ta rùng mình một cái. Hic, va nhẹ có một cái thôi mà... Cũng tại số cậu ta xui cả, va phải ai không va, đi va phải bà bầu!
"Cậu làm gì con gái tôi thế hả?" Mặc Tần Sênh vênh váo hét lên, Phương Lý Nhân còn chưa đỡ nổi ánh mắt của Lý Ngộ Trình đã phải hứng ngay tiếng quát tháo của Mặc Tần Sênh khiến cậu ta như muốn khóc ròng.
"Con thay mặt anh trai con xin lỗi mọi người, xin lỗi cô nhé Lam" Phương Trinh gập người cúi đầu lên tiếng xin lỗi, Lý Ngộ Trình và Quách Yến Trang khi nãy nghe Phương Trình gọi hai tiếng "anh hai" cũng khá bất ngờ. Nhưng lại chẳng có tâm trạng gì mà nghênh đón, ai bảo dám làm cho con dâu chúng tôi ra nông nỗi này!
"Lý Ngộ Tranh đâu rồi? Anh ấy chưa về sao?"
"Thằng nhóc đấy..."
"Mẹ, con cũng nói luôn là không phải tại anh ấy đâu nhé ạ" Quách Yến Trang còn chưa nói hết câu đã bị chặn ngang họng khiến bà không biết nói gì thêm. Vâng, anh chị thì giỏi rồi, bênh nhau thế thì kinh rồi!
"Anh đây" Lý Ngộ Tranh rốt cuộc cũng chịu đi vào, trên tay vẫn là túi đồ khi nãy.
"Mặt sao kia?" Đinh Khánh Lam khuôn mặt liền trở nên khó coi khi thấy nguyên một dấu in đỏ chót trên mặt của Lý Ngộ Tranh. Quách Yến Trang ở một bên lặng lẽ chột dạ, nhưng vẫn cương quyết không lên tiếng xin lỗi con trai. Dù sao thì nó bỏ vợ con lại một mình cũng là đáng đánh rồi!
"Có sao đâu, bị va vào cửa"
"Nhìn mặt em giống con ngu lắm à?" Đinh Khánh Lam híp mắt, con ngươi lộ rõ vẻ dò xét. Lý Ngộ Tranh lắc đầu cười trừ, thẳng lưng lướt qua mọi người mà tới chỗ của Đinh Khánh Lam.
"Đói chưa? Đồ ăn của em đây" Lý Ngộ Tranh đưa ra trước mắt Đinh Khánh Lam một bọc đồ ăn bự chà bá, cô nhìn cái túi rồi lại nhìn lên anh, ánh mắt như không thể cản mà cứ để ý tới năm ngón tay kia. Cô bĩu môi một cái, rồi liếc mắt lườm từng người một. Thậm chí còn chẳng cần biết ai với ai, dù là ba mẹ ruột, ba mẹ chồng, hay là người xa lạ, cô đều quắc mắt như muốn nhảy ra mà cào cấu. Lý Ngộ Tranh chứng kiến cái bản mặt này, không nhịn được mà cười rống lên. "Em yêu à, có cần phải như thế không?"
Phải rồi, từ nhỏ đến lớn Đinh Khánh Lam vẫn luôn như thế đấy! Dù cho có như chó với mèo đi chăng nữa, thì mỗi lần anh thật sự bị đánh, Đinh Khánh Lam đều như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, chẳng còn để ý tới thân phận của ai hết! Cứ như thế này thì ai mà không yêu cho được!
Lúc hai người tám tuổi, còn có một lần anh bị chó cắn, con nhóc này nó thậm chí còn muốn đối đầu với con chó xù đấy nữa! Nhắc tới lại chẳng nhịn được mà muốn ôm lấy...