Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 109: Trạch Lam Chi?






Mọi người ai nấy đều tụ tập ở phòng khách, bao gồm cả Phương Trinh. Đinh Khánh Lam từ đầu tới cuối luôn chú ý tới ánh mắt của cô ta, bởi cô cảm giác được, ánh mắt cô ta nhìn Lý Ngộ Tranh có vẻ không được bình thường cho lắm...
"Hôm nay chúng ta sẽ tới công ty chứ?" Phương Trinh lên tiếng hỏi, trong khi Lý Ngộ Tranh vẫn đang mải mê đọc thứ gì đó.
"Ba tôi đưa cô đi, tôi còn có việc" Lý Ngộ Tranh không rời mắt khỏi đống tài liệu trên tay, Phương Trinh nghe vậy có trăm phần hụt hẫng, ráng nở một nụ cười gượng gạo:
"Việc gì vậy?"
"Việc riêng"
"Việc gì cơ? Em muốn đi" Đinh Khánh Lam như không chịu nổi khi Phương Trinh quá để tâm tới Lý Ngộ Tranh, liền nhổm dậy níu lấy tay anh mà giương lên ánh mắt đầy mong chờ.
"Không được, ở nhà đi"
"Tại sao?" Con ngươi Đinh Khánh Lam khẽ co lại, vẻ mặt đầy rầu rĩ. Riêng phần Phương Trinh lại cảm thấy vô cùng hài lòng khi Đinh Khánh Lam cũng bị từ chối, chứ không chỉ riêng gì cô ta.
"Anh đi đây, ba đưa Phương tiểu thư tới công ty nhé" Lý Ngộ Tranh đứng dậy nói một câu với Lý Ngộ Trình rồi xoay chân bước đi, đi được hai bước thì bỗng khựng lại. Anh quay đầu, thấy Đinh Khánh Lam đang cúi gằm mặt trông rất tủi thân, lòng lại không nỡ. Anh tiến lại, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Ngoan ngoãn ở nhà, lát nữa anh về sớm sẽ dẫn em đi chơi"
"Được" Cuối cùng gương mặt của Đinh Khánh Lam cũng rạng rỡ hơn hẳn, Phương Trinh giây trước còn thầm cười, giây sau liền cứng đờ khuôn mặt trước hành động của hai người này. Lý Ngộ Tranh cười tươi một cái, xoa xoa đầu Đinh Khánh Lam rồi rời khỏi nhà. Vậy là việc hộ tống Phương Trinh, lại do chính Lý Ngộ Trình tiếp nhận. Quả là.. ngoài dự đoán của cô ta rồi...

Lý Ngộ Tranh vậy mà lại đi tới một quán cafe, nơi mà Triệu Hoàng Sinh đang ngồi chờ ở đó. Tới nơi còn chưa kịp ngồi xuống, Lý Ngộ Tranh đã ném thẳng một sấp giấy lên bàn, trước mặt của Triệu Hoàng Sinh. Cậu ta thoáng giật mình, nhìn sấp giấy rồi lại nhìn lên Lý Ngộ Tranh. Mặt anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, tùy ý ngồi xuống phía đối diện. Triệu Hoàng Sinh chẹp miệng một cái, không thèm chấp nhặt mà bắt đầu xem xét những tờ giấy kia.
"Khánh Chi đâu?"
"Tìm cô ấy làm gì?" Triệu Hoàng Sinh vẻ mặt cứ như không biết một cái gì, câu hỏi vô cùng tự nhiên. Lý Ngộ Tranh mặt như cơm thiu, nghe cậu ta nói vậy chỉ muốn nhảy bổ vào đấm cho vài phát. Biết Khánh Chi là ai, mà còn dám hỏi anh câu đấy.
"Cậu biết lâu chưa?"
"Chuyện gì?"
"Ừm hứm?" Lý Ngộ Tranh hất hất cằm, Triệu Hoàng Sinh liền hiểu ý.
"Cũng mới, cậu cũng giỏi nhỉ, thu thập thông tin nhanh như vậy"
"Cũng phải xem coi Lý Ngộ Tranh tôi là ai?"
"Vượt mặt cha cậu rồi" Triệu Hoàng Sinh mỉm cười, quả thực rất khâm phục Lý Ngộ Tranh. Cũng phải chê trách Lý gia chủ và Trạch gia rất nhiều, điều quan trọng như vậy mà lại lơ là không quan tâm tới. Lý Ngộ Tranh khẽ híp mắt, quan sát Triệu Hoàng Sinh một hồi. Thực ra anh không hề biết Khánh Chi là con ruột của Trạch gia, anh cũng không hề tìm được thông tin nào nói lên việc Khánh Chi là con của Trạch gia cả. Chỉ là do suy luận mà thôi... Cùng với đó... tấm ảnh của Khánh Chi năm ba tuổi mà anh lấy được, lại giống tới chín mươi lăm phần trăm với Trạch Lam Chi năm hai tuổi. Vậy là có thể chắc chắn rồi, Triệu Hoàng Sinh đã sớm phát hiện ra Khánh Chi là ai, nên mới đòi hỏi anh tìm hiểu Trạch Thanh Hy và Trạch Lam Chi. Trạch Lam Chi là người tình của cậu ta thì cậu ta mới quan tâm tới, nếu không thì quan tâm làm gì tới người dưng nước lã?
"Tại sao tôi không tìm được bất cứ thông tin gì của Trạch Lam Chi?"
Phải rồi, Trạch Lam Chi bị đày vào cô nhi viện năm gần ba tuổi, và đã trở thành một Khánh Chi vô cùng xa lạ. Mọi thông tin đều dưới cái tên Khánh Chi, chứ không phải là Trạch Lam Chi. Nhờ tìm được cô nhi viện đó anh mới mò ra được tấm ảnh năm ba tuổi của nó. Còn cái tên Trạch Lam Chi? Lại không hề có một chút thông tin nào.
"Tất nhiên phải có sự nhúng tay của ai đó rồi, anh còn không đoán ra sao?"
"Triệu Vũ?" Tại sao ông ta phải làm vậy? Chẳng phải với sức của ông ta có thể nuôi tới mười Trạch Thanh Hy cũng không là vấn đề hay sao? Tại sao phải đưa vào Trạch gia? Rốt cuộc là với mục đích gì?