Thanh Mai Trúc Mã - Diep Son

Chương 9: Đối Mặt




Hạ Duật nghĩ chỉ cần bản thân không nhìn thấy Lâm Thanh Dao thì trong đầu cậu sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. Chưa kịp Tả Đồng và Lục Giản ăn xong, cậu đã đứng dậy bỏ ra ngoài trước, mặc kệ hai gương mặt đang ngơ ngác kia.

Lâm Thanh Dao cũng nhìn thấy cậu bước đi nhanh như vậy, trong lòng càng tủi thân hơn. Cô dùng xong bữa, còn nhiều thời gian mới vào lớp, cô định cùng Tô Thi Thi đi tản bộ nhưng Tô Thi Thi lại lấy cơ đi ra chỗ khác để cô cùng với Lưu Lăng đi cùng với nhau.

" Tớ dẫn cậu đến một nơi."

" Ừm được."

Tô Thi Thi cười tủm tỉm khi nhìn hai người họ sánh vai đi cùng nhau, vừa quay lại thì giật mình suýt nữa đã hét lớn lên, cô nàng vội vuốt ngực mấy cái, tâm tình đã ổn định, cô hít một hơi bắt đầu mắng chửi.

" Nè cậu là ma sao? đi đứng không có tiếng động nào cả, làm bổn cô nương đây giật mình suýt ngất."

" Nhưng cậu chưa ngất mà."

" Còn dám nói sao? Cái tên này."

" Cậu ta là ai thế?"

" Hỏi ai?"

" Người đi cùng Lâm Thanh Dao?"

" À là thanh mai trúc mã của Dao Dao mà liên quan gì đến cậu. Chẳng lẽ nào cậu ghen sao?"

" Cậu rất có tố chất làm biên kịch đấy."

Nhận được đáp án Dịch Dương quay người bước đi mặc cho Tô Thi Thi phía sau đang nói.

Thanh mai trúc mã sao? Dịch Dương nâm chặt tay, cố nén sự tức giận trong lòng sắp tuôn trào. Ngày hôm qua được ở gần cô, suýt nữa bản thân đã mất khống chế mà lộ ra biểu cảm. Ngay từ lớp 10, cậu đã thầm mến Lâm Thanh Dao, không chỉ có xinh đẹp còn có học giỏi, cậu đã bỏ qua lớp chọn để chọn ban xã hội để ở gần cô. Không nghĩ ông trời lại dễ dàng biến ước mơ của cậu thành sự thật khi sắp xếp chỗ ngồi của cô gần cậu. Trong lòng vô cùng vui sướng nhưng vẫn không dám để lộ ra bên ngoài, cậu lấy cách khác để cho cô ghi nhớ tên của mình trong lòng.

Lưu Lăng dẫn Lâm Thanh Dao đến sân sau của trường, ở đây có một khu rừng nhỏ chỉ cách lớp hàng cây xanh cao kia. Khi bước lại gần hơn, cảm giác tươi mát là cô cảm nhận được khi bước chân vào đây.

Trước mặt là bờ hồ nhỏ, bãi cỏ xanh mát tạo cho cảm giác thoải mái. Trong lòng cô cũng được thư giãn không ít, cô ngồi xuống bãi cỏ xanh, ánh mắt tò mò ngắm nhìn xung quanh.

" Cậu là người thứ hai phát hiện ra khu rừng bí mật này đấy!"

" Thật sao? Cậu thường xuyên đến đây sao?"

" Ừm đến đây để ngủ trưa."

" Buổi trưa cậu không ở lớp sao?"

" Ừm, trong đó quá ồn."

" Ồh, quả thật ở đây thoải mái hơn nhiều. Tớ nằm xuống được không?"

" Được."

" A thoải mái quá đi!"

Lâm Thanh Dao ngả lưng xuống nền cỏ, ánh nắng cũng được che đi bởi những cây xanh, cô nhìn lên bầu trời kia, tâm hồn cũng bắt đầu treo lơ lửng. Lưu Lăng mỉm cười cũng nằm xuống bên cạnh cô, cùng cô ngắm nhìn bầu trời trong xanh kia.

" Tớ sợ bản thân sẽ ngủ quên mất."

" Khi vào lớp, tớ sẽ kêu cậu dậy."

" Được."

Mí mắt không thể nào mở nổi nữa, Lâm Thanh Dao rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, gió trời hiu hiu mát lạnh dễ dẫn dắt con người vào giấc ngủ.

Lưu Lăng nằm bên cạnh cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, cậu nằm nghiên lại cẩn thận không phát ra tiếng ồn, ngắm nhìn cô. Thấy vài sợi tóc của cô bị gió thổi dính lên mặt, cậu nín thở nhẹ nhàng lấy ra giúp cô. Khi lấy ra được cậu mới thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ một hành động nhỏ như vậy cũng khiến cậu phải hồi hộp như thế!

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lưu Lăng không hề chợp mắt chút nào. Cậu cứ ngắm nhìn cô đến quên lối về, lúc nhìn đồng hồ trên tay, cậu có chút tiếc nuối, thời gian trôi nhanh thật, chỉ mới chốc lát cậu đã xa cô rồi.

Lưu Lăng lấy ngón tay của mình chọt chọt vào cánh tay cô, thấy cô vẫn chưa tỉnh, cậu liều mạng đưa tay chọt lên má bánh bao của cô vài cái. Cô khó chịu quay mặt đi nhưng vẫn bị làm phiền giấc ngủ, cô mơ màng mở mắt ra, đầu nhảy số liền giật mình ngồi dậy.

" Chết rồi! Trễ giờ học rồi sao?"

" Chưa vẫn còn 5 phút đấy nhưng nếu cậu còn ngồi ngây ngốc nữa sẽ trễ thật đấy!"

" Chúng ta mau về lớp thôi."

Lưu Lăng đưa Lâm Thanh Dao đến lớp rồi quay về lớp của mình. Trước khi vào lớp cậu gặp được Hạ Duật trong nhà vệ sinh. Cả hai nhìn nhau nhưng không nói gì cả. Bầu không khí xung quanh giảm nhiệt xuống, khi Hạ Duật bước đi, Lưu Lăng đã lên tiếng.

" Nếu không yêu thì đừng tạo hy vọng cho người khác. Dao Dao đã chịu nhiều tổn thương rồi."

" Cậu ta có miệng sẽ tự nói không đến lượt cậu lên tiếng hộ đâu."

" Tôi thích Dao Dao, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nhường đâu."

" Chuyện thích hay không thích cũng không liên quan đến tôi."

Hạ Duật lạnh lùng bước ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt cậu càng u ám hơn gấp 10 lần ở phòng ăn. Cậu nghe từ miệng của Lưu Lăng nói " thích", cậu càng chán ghét từ này hơn, nắm đấm siết chặt lại.

Trong suốt buổi học, Hạ Duật không thể nào tập trung được, cứ nghĩ đến câu nói của Lưu Lăng, đầu như muốn nổ tung. Cậu tức giận đưa tay vò đầu một lúc, đột nhiên cả lớp giật mình khi nghe tiếng đập bàn.

" Hạ Duật, em làm sao thế?"

" Dạ không có gì ạ! Em xin lỗi cô."

" Không sao, các em mau chú ý bài đi."

" Vâng."

Lục Giản và Tả Đồng khó hiểu quay mặt nhìn cậu, nhìn ánh mắt đỏ ngầu kia, hai người vội chỉnh trang ngồi thằng không dám hó hé, hai người không muốn làm vật trút giận của Hạ Duật đâu, miệng không ngừng niệm phật liên tục, nhưng thế nào cũng không tránh khỏi được. Đến giờ ra về, Hạ Duật đã chặn hai người lại, ánh mắt thăm hiểm làm hai người sợ hãi đứng không vững.

" Đến phòng tập cùng tớ."

" Tớ...a hôm nay mẹ tớ vừa mới về công tác nên phải về sớm, để Lục Giản ở lại cùng cậu nhé, bye! Tớ đi trước."

" Ya...tớ...tớ cũng có việc bận."

" Đến phòng tập."

Lục Giản hận không thể lấy dép chọi chết cái tên không biết sống chết kia, sao lại bỏ cậu lại chứ? Cậu không dám đấu với tử thần đâu. Nội tâm Lục Giản gào thét nhưng chằng ai nghe được tiếng lòng này.