Lâm Thanh Dao không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, càng không muốn Mộc Khả Hân đạt được như ý muốn, cô càng phải nổ lực nhiều hơn để làm trái tim chàng trai kia rung động.
Cũng giống như hôm qua, Lâm Thanh Dao thức sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Duật, cô lần này đã rút kinh nghiệm, cô ngồi vào bàn học của cậu để chờ người.
Mộc Khả Hân với ánh mắt kinh hãi nhìn cô, cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó là một nụ cười giả tạo. Ở trong lớp còn rất nhiều bạn học khác nên cô ta không tiện ra tay, ánh mắt căm giận nhìn vào cô rồi bước về chỗ ngồi của mình, các bạn khác nhìn về phía cô, trong lòng bắt đầu dị nghị cô.
Gần đến giờ vào lớp, cô mới thấy ba chàng trai mới ung dung bước vào. Hạ Duật nhìn thấy cô, còn tưởng bản thân bị ảo giác, chân không tự chủ bước nhanh đến trước mặt cô.
Mộc Khả Hân tức giận nhìn chằm chằm vào hai người, tay siết chặt lại còn tự làm bản thân bị thương, móng tay siết chặt đâm vào da thịt trắng nõn kia nhưng cô ta chẳng có một chút đau đớn nào.
Tả Đồng và Lục Giản nhìn thấy cô liền vui vẻ chào hỏi, cô cũng đáp lại như theo thói quen. Khi Hạ Duật bước gần, ngửi được mùi hương hoa điền vi đặc trưng rằng cậu mới xác nhận được trước mặt cậu là người thật, là Lâm Thanh Dao thật.
" A Duật tớ có nấu bữa sáng cho cậu đấy! Một lát nữa cậu nhớ nếm thử nhé? Cũng không còn sớm nữa, tớ về lớp đây. Nhớ cho tớ ý kiến đấy."
Không đợi Hạ Duật trả lời, bóng dáng của Lâm Thanh Dao liền biến mất sau cánh cửa, cậu nhìn hộp cơm mà cô dành cho mình, trong lòng nữa vui nữa ghét. Mâu thuẫn suy nghĩ lại bắt đầu, cậu đưa hộp cơm đó cho Tả Đồng và Lục Giản rồi bước chân vào bàn của mình.
" Cho bọn tớ sao?"
" Ừm."
" Như thế không được, lỡ như Dao Dao biết được chắc chắn sẽ đau lòng lắm đấy!"
" Vậy thì vứt đi."
" Cái gì? Không được vứt, bọn tớ sẽ lấy."
Mộc Khả Hân ngồi quan sát từ đầu đến cuối, vẻ mặt vô cùng đắc ý, phải như vậy chứ? Sau giờ ra chơi nhất định cô ta sẽ đến nói chuyện này cho Lâm Thanh Dao biết khó mà rút lui.
Đúng như dự đoán, giờ giải lao đến Lâm Thanh Dao hí hửng chạy qua lớp cô ta tìm Hạ Duật, nhưng cậu đã sớm kéo hai người bạn trốn đi rồi. Mộc Khả Hân giả vờ đi ra ngoài, khi đi ngang cô, cô ta cô tình nói nhỏ chỉ hai người nghe.
" Bữa sáng tình yêu đó sớm đã bị Tả Đồng và Lục Giản ăn rồi, nên cậu không cần nhọc lòng tìm Hạ Duật để hỏi ý kiến."
" À đúng rồi, chủ ý là của Hạ Duật đấy!"
" Cậu ấy không thèm ăn đồ cô nấu nên đẩy cho người khác."
" Không tin cậu có thể hỏi mấy bạn khác trong lớp, tớ còn nghe được nếu hai người kia không ăn, cậu có biết cậu ấy nói như thế nào không?"
" Chính là vứt đi, bởi đó là r.á.c."
Mộc Khả Hân đắc ý đụng vào vai Lâm Thanh Dao rồi bước đi. Cô đứng thất thần trước cửa ra vào lớp họ, trái tim vụng vỡ qua từng lời nói của Mộc Khả Hân.
Lâm Thanh Dao nửa tin nửa ngờ, cô chạy đi tìm bọn họ để chất vấn, bọn họ đang ở sân bóng rổ. Hạ Duật lười biếng nằm trên gạch để tắm nắng, khi nhìn thấy Tả Đồng đang cầm hộp cơm cô cất công làm từ sáng sớm trên tay, miệng vừa nhai vừa lầm bầm gì đấy, bởi vì đứng từ xa nên cô không nghe thấy gì. Thì ra những lời Mộc Khả Hân nói đều là sự thật, cô đứng thất thần.
Bỗng dưng phía sau có một giọng nói truyền đến, kéo cô về thực tại, cô nén nuốt giọt nước mắt vào trong, nhưng đôi mắt ửng đỏ đã bán đứng cô.
" Dao Dao."
" Lưu Lăng, lâu quá không gặp cậu!"
" Cậu khóc sao?"
" Tớ..không có. Tớ đi trước đây!"
Lâm Thanh Dao vừa đi được vài bước cánh tay đã bị Lưu Lăng nắm lấy.
" Có phải là vì Hạ Duật không?"
" Không phải, tớ không bị làm sao cả!"
" Trưa nay tớ cùng cậu dùng bữa."
" Được chứ, lâu lắm rồi chúng ta chưa dùng bữa với nhau."
" Đến giờ ăn tớ qua lớp cậu rồi chúng ta cùng đi."
" Được."
Lưu Lăng chính là con trai của bác Lưu chuyên phụ trách lái xe của Hạ Gia, buổi chiều tan học, bác Lưu muốn chở cậu và Hạ Duật về cùng nhưng nói thế nào cậu cũng không đồng ý, thà tự đạp xe về chứ không muốn ngồi cùng Hạ Duật.
Lưu Lăng biết Lâm Thanh Dao cũng là do cô hay cùng ba Lâm đến Hạ chơi, cậu nhìn cô luôn làm cái đuôi nhỏ đi theo bên Hạ Duật vô cùng ghen tị, bởi vì ngày đầu tiên gặp cô, cậu đã yêu mến cô.
Có một ngày cậu không cẩn thận làm mình bị thương ở đầu gối, Lâm Thanh Dao đến Hạ Gia chơi, trong lúc buồn tủi vì không gặp được Hạ Duật, cô đi lòng vòng quanh vườn, đúng lúc đó đã gặp được cậu. Cô mở đôi mắt to tròn quan sát cậu. Lúc đấy cậu cô cùng căng thẳng, sợ bản thân bị cô chê cười không dâm lại gần.
Trong khi Lưu Lăng bận bĩu suy nghĩ thì cô bé nhỏ xinh xắn đã đứng trước mặt cậu, giọng non nớt vang lên khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.
" Bạn không sao chứ? Bạn chảy máu rồi sao? Chắc bạn đau lắm nhỉ?"
Lâm Thanh Dao giống như một thiên thần bé nhỏ toả sáng khiến cậu nheo mắt nhìn mà không dám với tới được. Cậu vẫn luôn nghĩ thân phận không hề xứng đáng với cô. Nhưng nhìn cảnh cô bị Hạ Duật từ chối hết lần này đến lần khác khiến cậu rất tức giận. Cậu rất muốn ở bên cạnh cô, làm một người bạn của cô nhưng bản thân chẳng dám bước đến.
Khoảng cách của cậu rất xa! Mãi mãi chỉ có thể âm thầm đứng nhìn từ xa.