Thanh Mai Trúc Mã - Diep Son

Chương 17: Ánh Sáng




Ngay khi suy nghĩ thông suốt, Lâm Thanh Dao cũng đã quyết định tránh né Hạ Duật, chỉ có cách này trái tim của cô sẽ bớt đi đau khổ. Đi học và tan học đều chạy rất nhanh, đến giờ ra chơi cho dù Hạ Duật đến lớp cũng chẳng nhìn thấy cô.

Hạ Duật mấy ngày này tìm kiếm Lâm Thanh Dao đều không gặp khiến cậu như muốn phát điên lên vậy. Ngày nào trong trường đều có những tin đồn rằng lớp trưởng Hạ vô cùng khó ở nên hãy tránh xa ra. Tả Đồng và Lục Giản miệng nói là hậu phương vững chắc nhưng nhìn gương mặt u ám kia lại sợ hãi, không muốn làm bao cát vô cớ.

Lâm Thanh Dao đang cùng Tô Thi Thi đi đến phòng thay đồ, dạo gần đây biết cô đau khổ vì chuyện tình đơn phương nên tối nào cả hai cũng đến KTV để giải sầu. Thấy Hạ Duật đứng đợi ở phía trước, Lâm Thanh Dao như phản xạ mà chạy đi mất, Tô Thi Thi thấy cậu mở to mắt muốn báo cho cô một tiếng nhưng quay người lại chẳng thấy người đâu cả.

" Cậu ấy có phép thuật ẩn thân sao?"

Lâm Thanh Dao chạy bán sống bán chết, cô chạy lên cầu thang quay người không thấy người chạy theo, cô dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm. Chân định bước lên một bậc nữa, cô chạm mặt với Mộc Khả Hân. Cô không muốn nố chuyện với cậu ta nên né đường đi lên.

Lâm Thanh Dao nghiêng qua trái, Mộc Khả Hân cũng bắt chước hành động của cô. Cô một lần nữa né sang phải, cậu ta làm theo y chang, cô thật không hiểu cậu ta muốn gì.

" Phiền cậu tránh sang một bên dùm."

" Chắc cậu đang hả hê lắm?"

" Hả?? Tôi không hiểu những lời cậu nói."

" Tại sao là cậu chứ, rốt cuộc là tại sao cậu ấy lại chọn cậu mà không chọn tôi."

" Cậu bị điên sao?"

" Phải, tôi đang điên lên đấy. Tất cả là do cậu mà mọi thứ xung quanh tôi thay đổi, đều là lời của cậu."

Lâm Thanh Dao nhận ra biểu hiện của Mộc Khả Hân không bình thường nên nhanh chóng rời khỏi đó, cô quay người lại đi nhanh xuống cầu thang, Mộc Khả Hân thấy vậy liền nắm chặt tay cô, siết rất chặt khiến cô đau, chỗ cậu ta nắm đều đỏ lên, móng tay cậu ta như muốn đâm thủng vào da của cô.

" Cậu buông tôi ra."

" Tôi còn chưa nói xong, cậu không được đi đâu cả."

" Sau khi cậu bình tĩnh thì chúng ta sẽ nói chuyện sau."

" Câm miệng đi, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào tay cậu chứ, cậu không xứng."

" Đau, buông ra."

" Không được đi aaa.."

Vì quá đau nên Lâm Thanh Dao đã vung mạnh để thoát khỏi móng vuốt kia, nhưng không ngờ cậu ta dai như đỉa bám chặt không cho cô có cơ hội chạy đi, trong lúc giằng co qua lại, cậu ta lại trượt chân té xuống, cô liền đưa tay ra đỡ lấy liền ngã theo. Cả hai ngã xuống cầu thang, lăn xuống theo từng bậc từng bậc.

Sau khi lăn một vòng, Mộc Khả Hân nằm bất tỉnh, đầu còn chảy máu rất nhiều, còn Lâm Thanh Dao thì chỉ chầy xước nhẹ. Cô hốt hoảng nén chịu cơn đau đi đến gần Mộc Khả Hân xem xét, đúng lúc này Tiêu Lam vừa bước lên cầu thang nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta chạy đến đẩy ngã cô ra, miệng không ngừng la hét thu hút nhiều người đến hơn.

" Lâm Thanh Dao cậu hà cớ phải làm như vậy chứ?"

" Không...không phải do tôi làm."

" Tớ biết cậu rất ghét Hân Hân vì thân với Hạ Duật, nhưng hai người đó chỉ là bạn bè, cậu không cần phải ra tay nặng như thế?"

" Là do cậu ta thật sao?"

" Ác độc quá đi!"

" Bề ngoài xinh đẹp lộng lẫy không nghĩ đến thâm tâm lại độc ác đến thế?"

" Bạn bè cũng ghen sao?"

" Hình như cậu ta cũng chỉ là thanh mai trúc mã của Hạ Duật, chứ không phải người yêu lại đi ghen tuông mù quáng như thế."

" Hạ Duật còn chẳng để cô ta vào mắt nữa là."

" Như vậy đáng đời."

"...."

Lâm Thanh Dao ngồi bệt xuống sàn giống như không còn sức lực nào để đứng dậy, cô ngồi thẩn thờ nhìn Mộc Khả Hân đang nằm bất động được mấy nam sinh khác bế lên chạy đi mất. Những âm thanh phức tạp nhiễu bên tai khiến cô khó chịu, cô đưa tay bịt lại lắc đầu liên tục, nhưng những âm thanh đó vẫn còn cứ vang bên tai.

" Tránh ra."

Một giọng quát lớn khiến âm thanh phức tạp biến mất, cô nhìn theo bóng dáng thanh niên với gương mặt lo lắng, bước chân hấp tấp đi lại gần cô, nhưng cô không nhìn rõ khuôn mặt của người ấy. Mùi hương bạc hà quen thuộc kéo tâm trí cô trở về thực tại, gương mặt của Hạ Duật cũng dần dần dừng lại trước mặt cô.

Hạ Duật giống như một ánh sáng đang từng bước lại sưởi ấm cô vậy.

" Không sao chứ Dao Dao?"

" Tớ...hức...tớ không đẩy cậu ta xuống."

" Tôi tin cậu, cho nên đừng khóc được không?"

" Hức.."

" Tôi đưa cậu đi."

Lâm Thanh Dao gật đầu, đưa tay lau đi giọt nước mắt. Hạ Duật cởi áo khoác ngoài cột lên eo nhỏ của cô và bế lên, những người khi nãy nói về quan hệ của hai người liền bị tạt một gáo nước lạnh. Trước khi đi, cậu không quên nhìn vào Tiêu Lam một chút, những người khác cũng rén rụt cổ lại, có bạn học khác cũng rút lui về lớp của mình.

Tiêu Lam nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hạ Duật, sống lưng lạnh toát. Cô chỉ làm theo kế hoạch của Mộc Khả Hân bày ra nhưng không nghĩ đến kết cục thế này, không nghĩ mối quan hệ của hai người họ sớm đã gần gũi thế này. Cô phải nghĩ cách tìm đường lui cho bản thân, Mộc Khả Hân nghĩ ra kế hoạch này thì để cậu ta gánh chịu một mình đi, cô không muốn bị đuổi học với lý do nhảm nhí như thế.

Lưu Lăng nghe được từ những bạn khác bàn tán liền vứt đi các bài tập xuống, chạy nhanh đến chỗ Lâm Thanh Dao, trong lòng không ngừng cầu nguyện cô không xảy ra chuyện gì, bởi vì chạy quá nhanh né một bạn khác mà ngã nhào xuống, cậu không hề đau đớn mà bật dậy chạy đến chỗ cô, nhưng có lẽ cậu đã đến chậm một bước. Cậu thở dốc nhìn đôi trai gái trước mặt, một phần ghen tị một phẳng cũng an tâm hơn, thấy cô đã có Hạ Duật bên cạnh, cậu quay người rời đi.

Hạ Duật phát hiện trên người Lâm Thanh Dao cũng có vết thương nên đã đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, từ trên đường đến bệnh viện cô đều im lặng ngồi trong lòng của Hạ Duật, tiếng nấc cục cứ vang lên. Hạ Duật lần đầu dỗ con gái nên có chút cứng ngắt, mấy cô y tá nhìn hai người mà bật cười.

" Đau chỗ nào thì phải nói ra đấy!"

Lâm Thanh Dao gật đầu.