Lâm Thanh Dao hí hửng chạy đến ngồi chơi games, màn hình siêu to chất lượng thảo nào mấy đứa con trai đều mê mệt vào trận game. Hạ Duật đi lại gần cô, thấy cô loay hoay không biết bấm vào game, cậu đứng ở phía sau ghế áp sát xuống như thể giam cô trong lòng.
Hơi thở nam tính phả vào cần cổ trắng nõn kia giống như một luồng gió nóng bỏng khiến cô rùng mình muốn rụt cổ lại. Ánh mắt chạm đến sườn mặt của cậu, góc nghiêng đúng là không thể chê được. Chiếc mũi cao, ánh mắt sâu thẩm khiến người khác lạc vào mê cung, cô ngắm nhìn đến ngang người. Khoảng cách gần như vậy khiến cô ngồi không yên, nhịp tim đập loạn xạ.
" Không chơi sao?"
" Hả??"
Hạ Duật quay sang nhìn cô, khoảng cách chỉ còn 4 cm là chạm môi, gương mặt cả hai có chút đỏ ngại ngùng quay sang hướng khác, Hạ Duật đứng thẳng người dậy ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ. Cô cũng chỉnh tư thế ngồi hoàn chỉnh, bắt đầu chơi game. Cô không dám quay lại nhìn bởi vì gương mặt cô chẳng khác gì trái cà chua chín cả.
Xấu hổ quá đi!
Có vẻ như Lâm Thanh Dao không có khiếu chơi game, trận nào đều thua trận đó. Cô tức giận phồng má muốn đập nát bàn phím nhưng sựt nhớ ra đây không phải của cô, ban thân còn đang ở nhà Hạ Duật, nên tém cái nết lại, không phá tiết được chỉ có thể uất ức phồng má giận dỗi.
Hạ Duật ngồi bên cạnh thu hết những biểu cảm đáng yêu của cô vào mắt, cậu giật lấy bàn phím từ tay cô, giúp cô báo thù. Thấy vậy, cô tập trung quan sát cậu chơi, cậu giết được mạng nào, cô liền vui mừng nịnh nọt cậu đến tận trời.
Màn hình xuất hiện chữ WIN, cô vui mừng nhảy cẩn lên, không chú ý nên vấp phải cái ghế ngồi của cậu, lảo đảo té lên người cậu. Phản xạ theo vô thức, Hạ Duật đưa tay choàng qua eo thon nhỏ của ôm vào lòng giữ được thăng bằng. Nhưng cả hai đều bất động, không dám thở mạnh. Cô và cậu đang chạm môi với nhau.
Lâm Thanh Dao ngượng ngùng bật dậy tách người ra khỏi người Hạ Duật, cô lắp bắp không nói nên lời.
" T..tớ...cậu..xin lỗi tớ không cố ý."
Lâm Thanh Dao dứt lời đã phi nhanh ra ngoài bỏ lại Hạ Duật đang thẩn thờ ngồi trên ghế, cậu bất động được mấy phút, đưa tay lên sờ đôi môi của mình, cậu còn cảm nhận được sự mềm mại và mùi hương của cô còn đang quay quẩn bên mình.
Khoé miệng giương lên, trong lòng có chút tiếc nuối, sao lại nhanh như vậy. Cậu còn chưa thử được mùi vị ngọt của môi cô. Chỉ chớp choáng như vậy cậu không chút thoả mãn. Không chỉ có đôi môi ngọt kia mà cả người cô vừa mềm vừa ngọt, ôm vào rất thích.
Lâm Thanh Dao chạy đến phòng rồi khoá cửa lại, cô xấu hổ úp mặt xuống giường. Tay chân múa bay lung tung, cô ôm gối vào lòng ngực, gương mặt đỏ bừng nhìn lên trần nhà. Trong lòng vừa vui vừa tiếc nuối, nếu khi nãy cô giả vờ không biết mà hôn cậu một lần nữa thì sao nhỉ?
" Aaa! Mình biến thái quá đi."
" Lâm Thanh Dao, mày không được nghỉ lung tung nữa."
" Đó là nụ hôn đầu của mình, còn cậu ấy thì sao nhỉ?"
" Aaa không biết đâu, xấu hổ quá đi!"
Lâm Thanh Dao lăn lộn vài vòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi cô còn mơ thấy những khoảng khắc ngọt ngào của cô và Hạ Duật, còn có cảnh mà trẻ em không nên biết nữa. Vừa lúc cao trào, bên tai cô còn nghe được giọng của Hạ Duật đang gọi tên cô, âm thanh khàn khàn và quyến rũ giống hệt như mơ. Cô không kìm được mà rên nhỏ một tiếng, cả người Hạ Duật cứng đờ, cậu nhìn gương mặt đang đỏ kia, đôi lúc thì nhíu mi lại, rên nhỏ vài tiếng liên tục.
" Dao Dao."
Đúng lúc Hạ Duật muốn cúi xuống để kiểm tra, không ngờ cô lại mở mắt bật dậy khiến hai người đập đầu vào nhau, Hạ Duật còn té xuống giường ôm đầu. Trong đầu của cô không còn nhớ đến giấc mơ kia nữa, cô nhanh chóng chạy xuống ngồi bên cậu hỏi han.
" Đầu của cậu làm bằng đá sao?"
" A Duật, tớ xin lỗi, tớ không cố ý."
" Hừm, bác Lâm đã đến rồi đang chờ cậu ở dưới."
" Cậu có làm sao không?"
Hạ Duật đứng dậy xoa cái trán đỏ của mình, không nghỉ cô mỏng manh mà có sức mạnh lớn như vậy. Nhưng nhìn biểu hiện lo lắng của cô thì cơn tức giận khi nãy đều bay sạch, cậu muốn trêu cô nên bắt đầu giả vờ.
" Đau quá."
" Tớ xin lỗi, cậu đau lắm sao? Phải làm sao đây? Hay tớ đi gọi dì lên kiểm tra cho cậu."
" Không cần phiền phức như vậy. Cậu thổi cho tôi đi."
" Được được."
Nụ cười trên môi xuất hiện nhưng rất nhanh trở lại với dáng vẻ lạnh lùng, cậu ngồi xuống trên giường cô, còn cô thì đứng trước mặt cậu cẩn thận xem cái trán ửng đỏ kia, cô thấy khoảng cách còn xa nên xích lại gần hơn, miệng chu ra thổi thổi lên cái trán của cậu.
Mùi hương thơm của thiếu nữ bao phủ quanh người Hạ Duật, cậu dời tầm mắt xuống liền nhận ra có gì không đúng, cậu nuốt nước bọt liên tục. Đối diện với mặt cậu là bộ ngực của thiếu nữ, cậu hít sâu một hơi. Rõ ràng bản thân muốn trêu cô trước, giây sau bản thân liền hối hận, cố gắng nhẫn nhịn không làm chuyện bậy với cô.
" Cậu đỡ hơn chưa?"
" Rồi, cậu mau chóng xuống dưới đi."
" Cậu không còn đau nữa đúng không?"
" Ừm, nhờ có cậu tôi không đau nữa."
" Thế thì tốt quá."
Hạ Duật giúp cô cầm balo xuống nhà, Lâm Thanh Dao vừa nhìn thấy Lâm Chí Viễn liền lao vào lòng của ông nũng nịu. Cả nhà liền bật cười cưng sủng nhìn cô, cô cùng với ba Lâm nhanh chóng chào tạm biệt rồi lên xe rời đi.
Buổi tối hôm đó, Hạ Duật lại mơ thấy mộng xuân ướt át cùng với Lâm Thanh Dao. Những cảm giác đê mê rất chân thật, đến khi nghe được tiếng báo thức cậu mới thoát khỏi giấc mơ dục vọng kia, cậu kéo chăn ra nhìn thấy thứ giữa chân đã cao hứng đứng thẳng, cậu vừa xấu hổ vừa bực tức. Mắng bản thân đúng là tên biến thái.