Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 8




Hứa hẹn này nọ

Hôm sau Lâm Hiểu tự mình đi làm, cô không muốn mỗi lần đều phiền Bác Thần đưa đón cho nên vẫn như thường ngồi đợi xe bus.

Cả một ngày ngồi trong văn phòng, Lâm Hiểu đều không yên lòng. Khi TrầnÓanh đến tìm Lâm Hiểu thì nhìn thấy hai mắt Lâm Hiểu dại ra nhìn mànhình máy tính, một lúc lâu mà chòng mắt cũng không chuyển một chút.

Trần Oánh vụng trộm đi tới, vỗ bả vai Lâm Hiểu, hét to: “Hi!”

Lâm Hiểu bị dọa hoảng sợ, tinh thần còn chưa ổn định, quay về phía sau mớiphát hiện khuôn mặt Trần Oánh đang tươi cười nhìn cô. Lâm Hiểu định thần lại, thở phào: “Cậu muốn hù chết mình sao cô nàng chết dẫm kia!”

Trần Oánh cười càng vui vẻ: “Mình còn không phải muốn cậu tỉnh lại sao, xem đầu óc cậu vừa rồi không biết bay đi nơi nào rồi.”

Nói xong, ôm lấy bả vai Lâm Hiểu cười xấu xa: “Vừa nghĩ cái gì? Đàn ông?”

Lâm Hiểu trừng mắt nhìn bạn tốt: “Cậu nghĩ mình với cậu là cùng một loại người sao?”

Trần Oánh cười “hắc hắc” vài tiếng, kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống, so với Lâm Hiểu tinh thần uể oải, Trần Óanh ngược lại vô cùng cao hứng.

“Cho cậu biết này, bạn trai mình cuối cùng đã tranh thủ được cơ hội điềuchuyển, sau ít thời gian nữa, anh ấy có thể đến công ty bên này làm việc rồi, đến lúc đó mình có thể ngày ngày ở bên cạnh anh ấy rồi.” Trần Oánh càng nói càng hứng khởi, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.

“Chúc mừng cậu, cuối cùng đã khổ tận cam lai.”

Lời này Trần Oánh rất thích nghe, tiếp tục nói: “Sau khi anh ấy ổn định công việc bên này, bọn mình sẽ mua nhà rồi kết hôn.”

“A~~ Hay cậu lập luôn kế họach xem nên sinh con trai hay con gái đi?”

Trần Oánh vừa định nói “Đúng!” đột nhiên nhớ ra việc này căn bản là khôngthể thực hiện được. Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươicười bỡn cợt của Lâm Hiểu.

“Ngươi người này!” Ý thức được mình bị đùa giỡn, Trần Oánh cù lên thắt lưng Lâm Hiểu, chọc Lâm Hiểu trốn trái tránh phải.

Thế giới này kỳ diệu vô cùng, có người luôn tâm niệm kết hôn, có người … lại sợ hãi hôn nhân.

Công tác buổi chiều cuối cùng cũng hoàn thành, vốn tưởng sẽ về nhà luônnhưng vừa tan tầm, Bác Thần gọi điện thoại tới, hẹn Lâm Hiểu ăn cơm, côđáp ứng.

Khi Lâm Hiểu mở cửa xe ngồi vào trong, cô không khống chếđược ách xì một cái, hai mắt lấp lánh nước. Cô mới nhớ tới hôm qua ngủkhông ngon, sáng sớm phải dậy đi làm nên càng thêm mệt mỏi.

Bác Thần nhìn cô hỏi: “Hôm qua ngủ không ngon?”

Lâm Hiểu lắc lắc đầu nhưng sắc mặt có chút khốn đốn mệt mỏi, rõ ràng đáp án của cô không hề có sức thuyết phục.

Hôm qua tới tận khuya cô mới ngủ được, bằng không sẽ không có tinh thần như vậy. Lời nói của Lâm mẹ luôn vang lên trong đầu cô, lý trí bảo, nhữngđiều đó một chút cũng không sai, điều kiện của Bác Thần rất tốt. Có nhàcó xe, thậm chí dì Lan từng ám chỉ nếu ngại nhà bọn họ quá nhỏ thì cóthể mua cái lớn hơn, sở dĩ nhiều năm rồi không muốn mua chỉ bởi vì luyến tiếc lão hàng xóm mà thôi.

Nhưng lý trí cũng bảo, cô ở cùng Bác Thần cũng không bài xích nhưng vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận kết hôn với hắn. Mặc dù rất quen thuộc với Bác Thần, nhưng cô không giống với TrầnOánh tự do yêu đương rồi từng bước một đi tiếp, đối với cuộc hôn nhânnày, thay vì tiến tới, cô còn rất nhiều điều không xác định và hoàinghi.

Cô ngủ không yên, không nhịn được hỏi mình một lần lại một lần, kết hôn luôn như vậy sẽ không có vấn đề gì sao? Hai người không yêunhau chỉ dùng ý thức trách nhiệm buộc lại bằng một cuộc hôn nhân, thậtsự không có vấn đề gì sao?

Lâm Hiểu không nghĩ ra cũng không tìm thấy đáp án nhưng cô không dám và càng không đủ sức để ngăn cản cuộc hônnhân này. Cô chán ghét chính mình nhưng không biết làm sao thay đổi.

Bác Thần nhìn mắt Lâm Hiểu. đánh tay lái rẽ sang đường khác, một lúc lâusau mới chậm rãi hỏi: “Mẹ em bàn với em về chuyện hôn sự à?”

Khuônmặt Lâm Hiểu cứng đờ, kỳ thực cô vốn nên đoán được, mẹ cô đã hiểu rõ sựtình như vậy huống hồ là dì Lan. Lâm Hiểu gật gật đầu: “Phải”.

Bác Thần quay đầu nhìn thoáng qua biểu tình của cô, cau mày tự hỏi vài giây, đột nhiên dừng xe lại ven đường.

Lâm Hiểu không chuẩn bị tâm lý, bởi quán tính mà bị đập mạnh vào ghế dựađằng sau, cô hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần thì hỏi: “Sao anhphanh xe gấp vậy?”

Bác Thần nghiêng người nhìn cô, khuôn mặt khó khi nào nghiêm túc như bây giờ: “Em không muốn?”

Lâm Hiểu trong nháy mắt không hiểu hắn nói gì: “Cái gì không muốn?”

Chưa dứt lời, cô đã phản ứng lại, sợ run vài giây mới nói: “Em chưa nói không muốn.”

Bác Thần nhìn cô, muốn tìm ra ý nghĩ chân thật của cô nhưng không thànhcông. Hắn thở dài, giọng nói lạnh nhạt: “Chuyện nàu quả thực có hơi gấp, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai, muốn có cháu bế lắm rồi, tối qua bà nói cho anh việc kết hôn của chúng ta, anh không phản đối, nói tùy emquyết định. Trên thực tế, cho dù em quyết định như thế nào đều được, anh cũng không phải loại đàn ông đeo bám, nếu em không muốn, cứ nói thẳng,mẹ anh với anh đều không trách em.”

Lâm Hiểu bất an ngón tay giậtgiật, trong lòng cô giằng co nhiều cảm xúc, cố gắng áp chế cảm xúcxuống, cô hòa hoãn nói: “Nếu phải kết hôn với người nào khác, em tìnhnguyện kết hôn với anh, đây là nói thật.” Nói xong ánh mắt cô cũng sángngời hơn vài phần.

“Cho nên em quả thật không có không muốn, chỉ có chút không yên mà thôi.” Lâm Hiểu tiếp tục nói, mí mắt hơi buông xuống.

Bác Thần thở dài nhẹ nhõm, nói: “Tóm lại, em có thể trở về tiếp tục lo lắng, dù đáp án là gì anh cũng sẽ nhận.”

Lâm Hiểu gật gật đầu, không dùng lời nói.

Hai người đến một nhà hàng, chọn món ăn, chờ đồ ăn mang lên, ăn xong.

Từng bước tiến hành giống như bình thường, tuy không khí không thoải mái như trước kia nhưng cũng không có xấu hổ hay trầm mặc.

Khi ăn xong, sắc trời đã tối hoàn toàn, ánh đèn quảng cáo trên đường đã sáng, kéo dài suốt con đường họ về nhà.

Hai người một trước một sau lên cầu thang, Lâm Hiểu lấy chìa khóa ra mở cửa thì nghe thấy tiếng gọi của Bác Thần: “Chờ chút!”

Lâm Hiểu quay đầu, dừng lại: “Sao vậy?”

Bác Thần đi lên từng bước, ban đầu nhẹ nhàng cầm tay cô sau chặt dần. Hắngiương mắt, lại phát hiện biểu tình trên mặt Lâm Hiểu rất ngốc, ngay cảmiệng cũng hơi hơi mở ra. Vốn muốn nói trông em thật ngốc nhưng khôngthể thốt nên lời, chuyển thành một nụ cười khẽ.

Sau đó khuôn mặt hắnkhông nhanh không chậm tiến vế phía trước, trong khi Lâm Hiểu còn chưahiểu chuyện gì, môi của cô bị chạm nhẹ, còn chưa cảm giác được độ ấm của đối phương đôi môi kia đã rời đi, ánh mắt Bác Thần nhìn thẳng cô.

Lâm Hiểu cảm giác lòng mình đã bị nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia mở ranhưng cô không tỏ ra phản ứng gì, chỉ khẽ mân môi, đồng dạng nhìn thẳnghắn.

Đại khái bởi vì trời tối, ánh đèn ngoài hiên cũng không chiếurõ, xung quanh ba mặt đều là nhà, chỗ này càng giống như một không gianbị bịt kín. Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt Bác Thần nhưng Lâm Hiểu chỉ thấy con ngươi đen của người đối diện như tỏa sang, cái khác đều không thấyrõ, giống như máy ảnh chỉ chụp được cảnh mình cần còn những thứ xungquanh đều nhạt nhòa.

Bác Thần cầm tay Lâm Hiểu đặt lên ngực mình,thanh âm trầm thấp: “Tuy anh không được tốt, cũng không có lòng tin mình sẽ là một người chồng tốt… Nhưng nếu em thực sự nguyện ý theo anh cảđời, anh sẽ cố gắng hết sức, về sau nếu anh làm chuyện gì khiến em mấthứng, em cứ nói ra, sai anh sửa, đồng dạng, em không tốt, anh cũng sẽnói với em.”

Bác Thần ngừng lại, một lúc sau mới nói tiếp: “Em là một cô gái tốt, anh nhất định sẽ đối tốt với em… cho nên, em không cần sợhãi.”

“…”

Thực ra trong rất nhiều trường hợp, hứa hẹn linh tinh gì đó chẳng qua chỉ là lừa gạt tiểu nữ sinh thôi. Nhưng chết tiệt là, loại hứa hẹn này không hề bắt buộc người nhận phải tin tưởng nó, lại vẫn làm cho người ta nhịn không được chờ mong. Không phải chưa từng nghe, không phải vì nó quá ngọt ngào nhưng đối với Lâm Hiểu đang trôi nổi không tìm ra phương hướng cho mình, lời hứa này giống như một mảnh gỗ mục cứumạng, chẳng biết bao giờ sẽ vỡ vụn nhưng vẫn không nhịn được ôm chặt nó, chờ mong, mảnh gỗ mục sẽ đưa cô đi một con đường khác, một chút lại một chút, đem cô tới bên chiếc thuyền cho dù chỉ là chiếc thuyền nhỏ trôinổi trên biển.

Lâm Hiểu, rút cuộc thì mày cũng chỉ là một đứa con gái bình thường ý chí không kiên định mà thôi. Dễ dàng cảm động, dễ dàngtin tưởng … dễ dàng thỏa mãn.