Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 58: Tiểu biệt thắng tân hôn




Ngồi trên xe nhàm chán nghe radio, thuận tiện rút mấyđiếu thuốc, thời gian cũng từ từ trôi đến 10 giờ. Thấy ngoài cửa truyềnđến ánh sáng của chuyến xe từ thành phố S, mắt Bác Thần sáng rực lên,hắn nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.

Từ trên xe rất nhiều người chen chúc đi xuống, Bác Thầnkhông nhịn được nhìn từng người một, cuối cùng cũng đợi được Lâm Hiểu.Trái tim Bác Thần không hiểu sao lại đập lên kịch liệt, như là quá vuisướng khiến cho lượng adrenalin tăng, cả người đều hưng phấn.

Lâm Hiểu đi giày da, bên ngoài khoác áo khoác lông xù,váy ngắn đen. Bộ quần áo khiến cô trẻ hơn mấy tuổi, thoạt nhìn hết sứcđáng yêu. Cô chưa từng mặc bộ này, có lẽ là quần áo mới mua được ở thành phố S hay Hong Kong. Ngón tay Bác Thần giật giật, bước nhanh qua đóncô.

Khóe mắt Lâm Hiểu cảm giác được người tới nhất định làBác Thần, cô quay đầu nhìn hắn, trong nháy mắt nở một nụ cười tươi, tựanhư mặt trời ngày đông, tay vẫy vẫy, mặt mày vui vẻ gọi: “Anh Bác Thần!”

Khóe miệng Bác Thần cong lên bước lại gần, còn chưa kịp nói gì đã bị Lâm Hiểu kéo đi giúp cô chuyển hành lý.

“Vốn không muốn mua nhiều đồ như vậy, nhưng nhìn thật sựrất thích… Anh Bác Thần, người nơi đó thật kỳ quái. Người thành phố S đi Hongkong mua đồ, người Hongkong lại chạy tới thành phồ S mua đồ, anhnói có phải kỳ quái không…” Tâm trạng Lâm Hiểu rất tốt, nói không ngừng, sau đó cô nhìn Bác Thần đem hành lý đặt vào sau xe rồi cùng hắn ngồivào trong xe.

Bác Thần một bên cắm chía khóa, một bên hỏi Lâm Hiểu: “Đói không?”

“Có chút, 5 giờ hơn em đã ăn rồi.” Lâm Hiểu đáp.

“Vậy được, anh đưa em đi ăn trước.” Bác Thần nói xong, bắt đầu lái xe.

Sau khi xác định đích đến, Lâm Hiểu vẫn như trước nói vềchuyện thành phố S. Rõ ràng trong điện thoại đã nói khá nhiều nhưng côvẫn không ngừng kể, bổ sung thêm cho cả bản cũ.

Mười phút sau, đến một quán sủi cảo, Bác Thần đưa LâmHiểu vào ăn sủi cảo sau đó nhìn cô ăn, còn cẩn thận giúp cô đổ thêmnước chấm. Bộ dáng chăm óc mười phần nhưng Lâm Hiểu vẫn cảm thấy có cáigì không đúng.

Chờ Lâm Hiểu ăn xong rồi lại lên xe, cuối cùng cô cũng nhận ra, từ tối đến giờ đều là cô nói, Bác Thần hoàn toàn không.

Lâm Hiểu chần chờ hỏi: “Anh Bác Thần, anh đang giận sao?”

Bác Thần nhìn tình huống giao thông phía trước, tay láitrong tay di chuyển, một hồi lâu mới nói: “Tại sao phải tức giận? Khôngphải là đi quá một hai ngày, từ ngày thứ ba đã nói sẽ trở về, vậy mà hôm nay mới thực hiện lời hứa. Nếu không phải thứ hai ngày mai phải đi làm, chắc nhiều ngày nữa em mới trở về?”

Cô cũng nghĩ vậy… Lâm Hiểu chột dạ cười vài tiếng, “Trần Oánh cứ níu kéo…” Thời điểm mấu chốt, bạn bè chính là dùng để bán đứng.

“Nếu em không thích, cô ấy có thể giữ em lại sao? Emkhông muốn trở về như vậy, là vì không muốn thấy anh?” Bác Thần nói vững vàng nhưng Lâm Hiểu vẫn nghe ra oán khí bên trong.

Lâm Hiểu vì lời nói của hắn mà lo lắng, ngay cả biện giải cho mình cũng chỉ dám mềm nhẹ: “Em đã lâu chưa ra ngoài, cho nên mới…”

“Em muốn ra ngoài anh lúc nào cũng có thể mang em đi, vốn anh vẫn nghĩ thứ ba hay thứ tư em sẽ quay lại, mấy ngày này đi chơi ởđâu đều đã chuẩn bị hết cả.” Bác Thần chậm rãi nói xong, từng tiếng mộtkhiến Lâm Hiểu áy náy không thôi.

Ôi chao??? Rõ ràng trước khi đi, cô vẫn đang đứng vị tríchủ đạo nhưng như thế nào đã thay đổi vị trí rồi! Trong lòng Lâm Hiểutiếc hận nhưng giờ phút này cũng không dám nhắc tới chuyện cũ, chỉ cóthể nhẹ giọng làm nũng: “Em không có nghĩ thế, về sau đều cùng với anh ở một chỗ nhưng Trần Oánh thì không phải khi nào cũng gặp được. Anh BácThần, anh sắp xếp cái gì, nếu không cuối tuần này chúng ta đi?”

“…”Bác Thần không nói chuyện, vẫn chuyên tâm nhìn đường như cũ.

Lâm Hiểu đành phải tiếp tục kéo tay áo Bác Thần, làm nũng hỏi: “Anh Bác Thần, anh chuẩn bị cái gì vậy?” Đến lúc này, vị trí chênh lệch thật là lớn, Lâm Hiểu rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể an ủi mình là một cô gái tốt co được dãn được.

Lâm Hiểu làm nũng một hồi lâu, thật vất vả mới nghe thấyBác Thần “Ừ” vài tiếng, cô vừa mới cao hứng không bao lâu đột nhiên cảmthấy đường về nhà trở nên dài quá. Lâm Hiểu ngốc nghếch nhìn phong cảnhbên ngoài. Cô phát hiện, cảnh sắc xung quanh cô chưa bao giờ thấy qua?!

Cô vội vàng lắc lắc Bác Thần: “Anh Bác Thần, anh đi nhầm đường.”

Bác Thần bỗng quay đầu sang cười: “Không, chính là con đường này.”

Nụ cười này phối hợp cùng khung cảnh lạ lẫm khiến LâmHiểu hoảng sợ. Sao cái này thấy thế nào cũng giống như mấy câu chuyệnma, nhưng bởi vì người bên cạnh đúng là Bác Thần, nên Lâm Hiểu không cảm thấy quá khủng hoảng, cả người cô nổi lên cảm giác quái dị: “Anh BácThần, chúng ta không về nhà sao? Anh muốn đi đâu?”

Lâm Hiểu hỏi xong chưa được bao lâu, Bác Thần đã dừng xelại, cô theo quán tính đổ về phía trước lại vội vàng không chế thân mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm thâm u, bọn họ đang dừng ở một tòa kiến trúc xalạ, từ góc độ này nhìn ra, vị trí của hai người rõ ràng là một góc chết.

Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ nào? Lâm Hiểu trừng to mắt nghĩ ngợi.

“Mặt bằng mới giải phóng. Thành phố A đang khai phá thêmmột số khu đất mới, trước mắt nơi đây ở trong trạng thái hoang vắng.”Như là biết nghi vấn trong lòng Lâm Hiểu, Bác Thần chậm chạp đáp.

Lâm Hiểu gật đầu tỏ vẻ hiểu được nhưng cô vẫn như trước trì độn hỏi: “Nơi này thì có cái gì đẹp?”

Bác Thần nở nụ cười, dưới ánh trăng mang theo vài phần tà ác: “Đẹp thì không có, nhưng chơi đùa một chút thì rất tốt.”

Lâm Hiểu trong nháy mắt cứng ngắc, cô đã biết vì sao hắnlại tới nơi này. Cô cố gắng khống chế khóe miệng run rẩy, chạm chạp hỏidò: “Anh Bác Thần, anh không phải muốn…”

Tay Bác Thần xoa xoa đầu Lâm Hiểu, cảm giác vô cùng tốtkhi phát hiện cô run rẩy, hắn thuận tay mở dây an toàn của mình cùng Lâm Hiểu: “Cô gái nhỏ của anh thực sự rất thông minh.”

Thông minh cái quỷ! Cả người Lâm Hiểu không thoải mái, cô không ngại cùng hắn OX nhưng tuyệt đối không nghĩ tới…làm xe chấn.

Lâm Hiểu ho nhẹ vài tiếng, nghiêm mặt nói: “Anh Bác Thần, anh xem nơi này…ách, hoang sơn dã lĩnh, nói không chừng còn xuất hiệncướp bóc, ở đây lâu không an toàn đâu.”

Bác Thần lấy ra một cái túi nhỏ, còn thật thà nói: “An toàn, vô cùng an toàn.”

Đầu Lâm Hiểu thiếu chút đụng vào trần xe, vẻ mặt cầu xin nói: “Anh đừng nói giỡn…”

Bác Thần cầm lấy tay Lâm Hiểu đặt lên môi, ma sát một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Vậy em nghĩ cứ như thế đơn giản về nhà? Trong khiđã đi suốt chín ngày?”

Lâm Hiểu đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, tầmmắt vẫn nhìn vào bàn tay bị hắn nắm, cảm thấy mu bàn tay chạm vào bờ môi hắn cực kỳ mềm mại, trái tim cô cũng như được một một mảnh tơ lụa mềmmại lướt qua, vừa ngứa vừa khó chịu.

Lâm Hiểu thực sự khiến Bác Thần kinh hỉ, cô gái ngượngngùng của hắn lại có thể lớn mất như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt cô, Bác Thầnkhông nhịn được cong khóe miệng, kéo cô lại gần bên mình.

Trong lòng Lâm Hiểu do dự, cô không nhịn được quét mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ có người đi qua.

“Yên tâm, buổi sáng còn không có người, huống hồ buổi tối.”

“Làm sao anh biết? “Lâm Hiểu không nhịn được hỏi, “Anh còn đi trước điều tra địa hình?”

“Công ty anh mới mua kho hàng ở đây, bây giờ còn chưa bắt đầu sử dụng nên anh cam đoan không có người.” Bác Thần nói xong, dùngsức ôm lấy Lâm Hiểu.

“Nặng lên không ít.” Bác Thần đặt Lâm Hiểu lên đùi mình.

Phụ nữ đều không thích nghe câu này, Lâm Hiểu trực tiếpcho hắn một quyền, nhướn thẳng mi nói: “Ai nặng! Đó là do mặc nhiều quần áo!”

Bác Thần cười vài tiếng: “Vâng vâng, là quần áo nhiều.”

Lâm Hiểu trừng mắt liếc hắn một cái, nhớ đến việc sắp làm kế tiếp lại không nhịn được không tự nhiên đỏ mặt. Cô xê dịch mông,nghĩ không nên tiếp tục đùa giỡn như vậy, càng ngày càng có không khí ái muội.

Bác Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn ôm cô điềuchỉnh vị trí, khiến hai đùi cô tách ra ngồi đối diện với hắn. Lâm Hiểuthấy tư thế bây giờ của mình, trên mặt lại càng nóng.

Tim cô đạp gia tốc, cảm giác cả người đều không đúng, đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Anh Bác Thần, cái kia, hay là___”

Câu này rõ ràng kế tiếp chính là từ chối, Bác Thần trực tiếp kéo cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.

Lâm Hiểu cảm thấy đến tâm can của mình cũng run lên, cô cứng đờ, vài giây sau vãn không nhịn được nghênh đón nụ hôn của hắn.

Cũng không biết có phải bởi vì tiểu biệt thắng tân hônhay là kỹ thuật hôn của Bác Thần thực tốt mà chỉ một cái hôn, cả ngườiLâm Hiểu đã cảm thấy không thích hợp, trong bụng có một luồng nhiệt chậm rãi thoát ra. Cô không được tự nhiên cọ cọ đùi, khuôn mặt ửng hồng nhìn Bác Thần cười đến xấu xa.

Lâm Hiểu bắt lấy vạt áo của hắn, nghĩ mùa đông mặc nhiềuáo như vậy thì làm sao mà “làm” được. Mà Bác Thần đã sớm động thủ, tayhắn xốc lên váy ngắn của cô, chính xác đi tới nơi cấm địa, bàn tay không ngừng vuốt ve.

Lâm Hiểu run lên, bàn tay bắt lấy tay hắn không tự chủtăng thêm lực, cô thấy ý cười trong mắt hắn, trong lòng dâng lên vàiphần không phục, cúi đầu cắn cái cằm của hắn.

Bác Thần “ai” một tiếng, cười cười nói: “Rõ ràng là một con sư tử nhỏ.”

Thấy Lâm Hiểu bất mãn cắn môi, Bác Thần ôm Lâm Hiểu rồi xoay người mở ngăn tủ trong xe ra.

Lâm Hiểu thấy động tác của hắn thì khó hiểu, tay cô vẫncòn ôm cổ hắn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Bác Thần lấy ra một con dao nhỏ.

Lâm Hiểu căng thẳng trừng to mắt nói với hắn: “Anh đây là làm sao, trước mưu sát sau dâm loạn?”

Khóe miệng Bác Thần run rẩy, đáp: “Có nó chúng ta sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Lâm Hiểu khó hiểu, cho đến khi hắn cầm dao hướng dướithân cô, khẩu vị nặng như vậy khiến Lâm Hiểu vội vàng đẩy hắn ra luimạnh về phía sau, kích động nói: “Anh làm gì vậy!?”

Bác Thần tươi cười đáp: “Đừng nhúc nhích, yên tâm, nơi đó đối với em quan trọng thế nào thì đối với anh cũng quan trọng như thế,anh làm sao mà không thương nó, muốn thương nó anh cũng không dùng dao…”

Lâm Hiểu không nhịn được đánh hắn một cái, sau lại nghe hắn cúi đầu nhắc: “Em đừng động.”

Sự thật, Lâm Hiểu có muốn động cũng không dám động, chỉcó thể trơ mắt nhìn hắn cẩn thận cắt một miếng vải ở trung tâm tạo thành một lỗ hổng không lớn không nhỏ. Cả quá trình này khiến Lâm Hiểu từ khi sinh ra tới nay chưa bao giờ thấy đáng sợ đến vậy. Đợi đến khi hắn thudao lại, Lâm Hiểu mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, tay Bác Thần đã đẩy quần lót ra dò xét đi vào, Lâm Hiểu nhịnkhông được hít vào một hơi.

Ngón tay Bác Thần càn quấy, tay kia thì cởi bỏ dây lưngcủa mình, đem dã thú giấu ở đũng quần thả ra, tiện tay đeo mũ, rồi nângeo Lâm Hiểu dậy, nhắm vị trí trực tieeso đâm thẳng vào u cốc của cô sauđó lại dùng lực đè cô xuống.

Tính dục là từ hai bên. Mười chín ngày này Lâm Hiểu cũngkhát vọng hắn nhưng vẫn phải nhẫn nại, tính nhẫn nại của phụ nữ luôn lớn hơn đàn ông rất nhiều. Nhưng dù vậy, trong tình huống bị xuyên qua nhưbây giờ, đáy lòng Lâm Hiểu bị kích thích lại thỏa mãn, nhịn không đượchừ nhẹ vài tiếng.

Bác Thần cũng thư sướng phát ra một tiếng than thô suyễn, hắn nâng thắt lưng Lâm Hiểu lên, để cho cô đứng lên.

Quần áo trên người vẫn không chút thiếu hụt, nhưng dướithân vẫn làm những hành động thẹn thùng. Trong lòng Lâm Hiểu không thểnói ra là cảm xúc gì, đã bị khoái cảm bao trùm toàn bộ.

Bởi vì là tư thế ngồi nên mỗi một lần hạ xuống đều vừasâu lại chuẩn. Ý thức Lâm Hiểu ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng cô chỉ cóthể dựa vài vai hắn, theo bàn tay to của hắn ngồi dậy rồi hạ xuống. Mỗimột lần hạ xuống thật mạnh, Lâm Hiểu đều không nhịn được phát ra mộttiếng thở nhẹ, nhưng còn chưa phát ra hoàn toàn, đã bị vật cứng rắn củahắn hung hăng đâm vào. Như vậy một chút lại một chút, đầu óc Lâm Hiểubắt đầu trống rỗng, nhưng không biết đang ở nơi nào, chỉ có thể cùng hắn cùng nhau đánh mất linh hồn.

Không biết đã trải qua bao lâu, hai mắt Lâm Hiểu mônglung, thở gấp khôi phục ý thức, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi tinh mịn, nhưng ngoại trừ mái tóc lộn xộn cùng vẻ mặt ửng hồng thì trông côcũng không khác gì bình thường.

Lâm Hiểu từ trong khoái cảm khôi phục lại, cuối cùng làthỏa mãn nhưng không đợi cô mềm mại ở trong lòng Bác Thần ôm lấy hắn.Bác Thần lại bắt đầu “động thủ”, cởi bỏ áo khoác cùng áo len bên trongcủa cô.

Cô thỏa mãn, nhưng Bác Thần thì chưa.

Lâm Hiểu trì độn nhìn Bác Thần vẫn “bất mãn” ( không thỏa mãn) như trước, con ngươi màu đen ánh lên tia hung ác của loài sói, rốt cuộc cũng nhận ra hắn vẫn muốn tiếp tục ép buộc.

Toàn thân Lâm Hiểu đã nhũn đến tám phần, áo khoác bị hắndễ dàng cởi xuống, cảm thấy bàn tay to ấm áp của hắn len vào trong quầnáo, dán lên da thịt cô, Lâm Hiểu chợt phản ứng, khẩn trương nói: “Đừngcởi, cửa kính xe phía trước là trong suốt!”

“Cởi bên trong, sau đó mặc áo khoác bên ngoài.” Bác Thầntrả lời rất nhanh, động tác tay cũng đồng dạng nhanh chóng, một lát sauđã cởi bỏ toàn bộ áo ngoài của cô, sau đó nội y cũng được cởi bỏ. Rồihắn lấy áo khoác mặc bên ngoài cho cô, sợ cô bị người khác nhìn thấy,hơn nữa hắn càng sợ cô cảm lạnh.

Lâm Hiểu cảm nhận rõ lớp tơ lụa bóng loáng sau lưng cònmang theo độ ấm của chính mình, nhưng phía trước cô hoàn toàn lạnh lẽo.Cảnh tượng “sắc tình” trước mặt đâm sâu vào mắt khiến cô thẹn thùng nhắm chặt hai mắt.

Bên tai nghe thấy mấy tiếng cười khẽ của Bác Thần, cảmthấy đầu ngón tay của hắn xẹt qua tuyết trắng trước ngực, dùng lực không nặng không nhẹ vuốt ve, Lâm Hiểu không nhịn được run lên, dục vọng bịhắn khiêu khích mạnh mẽ lan tràn trở lại.

Bày tay to của Bác Thần linh hoạt tiến vào sau lưng LâmHiểu, kéo cô lại gần rồi cúi đầu, ngậm hai trái đào, không nặng khôngnhẹ cắn, Đầu lưỡi kinh hoạt không ngừng vòng quanh chúng, rồi lại xoayvòng.

Thân mình Lâm Hiểu run run, hạ thân tràn ra càng nhiều nhiệt lưu, Bác Thần thấp giọng ở bên tai cô nói: “Thật nhiều nước.”

Lâm Hiểu hừ nhẹ một tiếng, cô muốn véo hắn nhưng dướithân lại chết tiệt hư không, cô xoay mông, không thoải mái nhíu mày,ngay cả nói lại hắn cũng không thèm phản bác.

Biểu tình đó ở trong mắt Bác Thần thật sự đáng yêu. Ngóntay Bác Thần lướt qua mặt dưới quần lót Lâm Hiểu, nhìn phía dưới đã ẩmướt, hắn vừa lòng cười. Vươn tay lấy con dao vừa đặt xuống lúc trước,tay kia thì chui vào trong giữ lấy mảnh vải quần lót, Lâm Hiểu ở trongtình trạng mơ mơ màng màng mà bị cắt rách quần lót, sau đó hắn thoải mái gỡ quần lót ra.

Lâm Hiểu cảm thấy phía dưới hoàn toàn mất đi phòng hộ, cô theo bản năng khép lại hai chân nhưng lại bị Bác Thần mạnh mẽ mở ra,càng khiến hai chân cô mở rộng hơn.

Sau đó Bác Thần vươn tay, không hề bị cản trở thoải máiđùa giỡn nơi mẫn cảm nhất của cô, vỗ về chơi đùa sau lưng cô, lại cắnnhẹ tuyết trắng trước ngực cô. Cho đến khi cô phát ra tiếng than nhẹ,lại duỗi tay nhẹ nhàng càn quấy ngực cô, trượt một vòng sau đó tìm thấyhạt châu trung tâm, khi có khi không bắt lấy, Lâm Hiểu vừa mới qua caotriều, hiện tại toàn thân đều mẫn cảm đến lợi hại, hạ thân lại là lạnhlẽo, bị hắn đùa bỡn như vậy khiến toàn thân cô lập tức khô nóng, cô nhưkhóc cầu: “Đừng…đừng như vậy…”

Phản ứng của Lâm Hiểu càng làm cho Bác Thần dâng lên vàiphần “tính” thú, hắn liếm vành tai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi. Quả nhiên nhìn thấy Lâm Hiểu càng thêm khó chịu, lại ở bên tai cô cười khẽ vàitiếng hỏi: “Như vậy không tốt sao? Anh thấy em rất thích mà?”

Lâm Hiểu mím chặt môi, sợ mình kêu quá lớn, cô chỉ có thể vô lực ngồi trên đùi hắn.

Lâm Hiểu đã bị ép buộc đến không chống đỡ nổi, hai mắt mông lung mở to, khát vọng nhìn Bác Thần nói: “Anh Bác Thần…”

Bác Thần độc ác cười, tay phải vẫn ở bên dưới tác quái,tay trái lại xoa nắn mềm mại của cô, thường thường nắm lấy mũi nhọn trêu đùa, , sung sướng nhìn bộ dáng động tình của Lâm Hiểu, tay hắn càngnhanh nhẹn hoạt động, chỉ nói: “Thế nào?”

Lâm Hiểu cảm thấy mình như được đặt lên trên một đám mâytrắng mềm nhẹ, bị hắn khiêu khích hết lên trên lại xuống dưới, cô rốtcục không chịu nổi, thở gấp cầu xin: “Thật ngứa…thật khó chịu… Anh BácThần, cho em…cho em…”

Tiếng than mềm mại lại triền miên như vậy, đốt lên mộtngọn đuốc trong lòng Bác Thần. Con người Bác Thần tối lại, cuối cùngcũng không nhẫn nại được nữa. Hắn rút tay khỏi u cốc, lấy dã thú nóngrực của mình trực tiếp thay thế tiến vào u cốc mềm mại của cô.

Hai người lại một lần nữa lâm vào mãnh liệt, một chút rồi một chút. Bộ ngực mất đi trói buộc có xu hướng to lên, lúc này đangđứng thẳng, theo tiết tấu cao thấp di động. Cảnh tượng này đối với BácThần đẹp không sao tả xiết. Hắn gầm nhẹ một tiếng, ngậm chặt hoa tiêm,dùng sức mút vào.

Trong xe nồng đậm mị hương, cảnh tượng sắc tình trước mắt càng thêm vài phần dâm loạn.

Đến hơn 12 giờ đêm, hai chân Lâm Hiểu nhũn ra, hai mắtvẫn còn chút mê mang nhìn ra cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, một hồilâu sau mới có phản ứng, rốt cuộc bọn họ cũng về tới tiểu khu.

Bác Thần mở cửa xe vòng ra trước cửa xe Lâm Hiểu, đỡ cô bước xuống, đi về phía nhà mình.

Bởi vừa rồi biên độ quá lớn, khiến hai chân Lâm Hiểu runlên, càng khó nói là quần lót đã bị hắn làm hỏng rồi. Gió đêm đông từngtrận lại từng trận thổi tới, cảm giác vừa xa lạ vừa cổ quái. Cô gắt gaokhép chặt hai chân, bước nhỏ theo Bác Thần lên lầu.

Thấy bước chân cô như vậy, lại mường tượng tới cảnh tượng bên trong váy cô, đáy mắt Bác Thần hiện lên ý cười tà ác lại có phầnthoải mái, hắn làm bộ như không có việc gì đỡ Lâm Hiểu đi lên, “Đỡ emlên lầu trước rồi hành lý anh sẽ mang lên sau.”

Lâm Hiểu vô lực đáp: “Tùy anh.”

Lâm Hiểu chưa bao giờ biết thì ra cầu thang dẫn đến nhàmình còn có thể dài đến như vậy. Cô nhíu mày, thấy Bác Thần bên cạnhcười vui vẻ, cô dùng sức cho hắn một quyền, lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Mặc kệ Lâm Hiểu cố gắng làm bộ hung ác, nhưng trên thựctế, ánh mắt của cô lại là hờn dỗi cộng thêm phần mềm mại, Bác Thần không tự giác nuốt nước miếng, dưới thân bắt đầu có chút căng cứng. Cho đếnkhi cả hai bước lên ngoài hiên, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội hànhđộng, đem cô tiến vào trong lòng mình, vuốt sói của hắn nhanh chóng tiến vào trong váy tìm kiếm. Thấy thân mình Lâm Hiểu cứng ngắc, hai chân bắt đầu nhũn ra thì nhanh chóng đặt cô lên tường, hạ giọng dụ hoặc: “LâmHiểu…”

Ánh mắt Lâm Hiểu không tự giác mê li sau bất chợt thanhtỉnh. Cô vô cùng khẳng định địa phương yếu ớt bên dưới tuyệt đối khôngthể chịu nổi lần thứ ba đùa bỡn, toàn thân cô lao lực vỗ vỗ lên ngựchắn, cắn răng nói: “Nếu anh dám thêm một lần nữa, em sẽ khiến cho nóbiến thành lần cuối trong đời anh.”

Thái độ này vô cùng kiên quyết, Bác Thần thất vọng buôngtay cô, ngón tay còn tham lam ở mấy vị trí mẫn cảm của cô lướt qua vàilẫn, nhìn thấy bộ dáng Lâm Hiểu run rẩy cắn môi, lúc này mới rút tay ranói: “Được rồi.”

Lâm Hiểu vừa thẹn vừa giận, lại không thể biểu đạt nội tâm của mình, chỉ có thể hung ác trừng hắn.

Cuối cùng Bác Thần cũng đưa Lâm Hiểu trở về nhà. Lâm mẹnhìn bộ dáng mỏi mệt của Lâm Hiểu thì cằn nhằn liên liên lại đau lòngnói: “Nha đầu kia, ai bảo con ra ngoài nhiều ngày như vậy, nơi đó thì có gì vui chứ!”

Lâm Hiểu không khí lực đáp vài tiếng, rồi trở về phòng lấy áo ngủ đến phòng tắm tắm rửa.

Vì thế, vừa mới trở về, hai người cứ vậy trải qua một đêm hoang đường.