Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 3




Ngồi trong phòng nhớ lại

Hai người không biết nhìn vào đâu, Lâm Hiểu quyết định tìm một bộ phim điện ảnh mở ra cùng nhau xem.

Qua một lúc, dường như Lâm Hiểu đã quên bẵng người con trai bên cạnh mình, cô xem rất chăm chú.

Không như cô, Bác Thần rõ ràng không có tâm trạng, giống như Lâm Hiểu cảmnhận được hơi thở của hắn thì đồng dạng hương thơm của Lâm Hiểu cứ quẩnquanh nơi đầu mũi hắn không bay đi. Hay nói thật ra, muốn một người đànông bình thường ngồi bên cạnh một cô gái trong phòng mà hoàn toàn khôngcó cảm giác gì xem phim, thế mới là có vấn đề?

Hắn hơi hơi quayđầu, nhìn sườn mặt cô, làn da vẫn mịn màng như trước, y như khi cô cònlà bé con mập mạp, nghe nói phụ nữ qua tuổi 25 sẽ chậm rãi già đi nhưngngười con gái ở trước mắt dường như không thay đổi gì cả. Tầm mắt BácThần lướt qua lưng cô. Lâm Hiểu ôm hai chân, váy ngủ bởi động tác của cô trượt xuống đùi, làn da trắng nõn lộ ra làm chói mắt hắn.

Thậtsự muốn làm chút chuyện cầm thú nhưng lí trí nói cho hắn biết tuyệt đốikhông được. Mày hắn nhăn lại, nghĩ có nên lấy khăn tay trở về phòng mình không?

Nửa giờ sau, người giao hàng mới tới. Hai người hấp tấp chạy ra ăn. Sau khi ăn xong, Bác Thần trở về phòng mình ngay.

“Không xem hết à?”

“Không cần, anh còn một trận bóng đá phải xem.”

“Ừm.”

Bác Thần đi rồi, thiếu người cùng xem, Lâm Hiểu không còn tâm trạng xem phim, nằm úp sấp trên giường ngủ lúc nào không hay.

Hôm sau, bởi vì ngủ sớm nên hiếm khi nào Lâm Hiểu dậy sớm như ngày hôm nay, vừa tỉnh dậy chợt nghe giọng nói quen thuộc của lão ba nhà mình. LâmHiểu bước nhanh ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy đôi vợ chồng kiangươi một câu ta một câu cùng trò chuyện.

“Ba.” Lâm Hiểu gọi to, hiển nhiên vô cùng vui vẻ, “Ba lần này đi thật lâu.”

“Công trình xảy ra vấn đề, cuối cùng cũng giải quyết được.” Ba Lâm Hiểu ôn hòa nói.

“Con nhóc này, xem con lôi thôi thế nào kìa, còn không mau đi đánh răng đi!”

“Vâng, vâng.”

Ba Lâm trở về làm không khí trong nhà ấm áp lên nhiều. Biết được Lâm Hiểuđang cùng Bác Thần nhà hàng xóm tìm hiểu, sắc mặt ba Lâm không tốt lắm,suy nghĩ một lát mới nói: “Đứa nhỏ kia rất bình thường, so với con bénhà ta hơi miễn cưỡng.”

“Ông lão này, trước kia không phải lúcnào cũng khen đứa nhỏ kia ngoan ngoãn lễ phép sao? Thế nào bây giờ lạithay đổi?” Mẹ Lâm trừng mắt nhìn ba Lâm .

“Trước kia là trước kia! Bây giờ là bây giờ!”

Nghe hai người tranh cãi, trong lòng Lâm Hiểu ấm áp, tâm trạng bất ổn tronglòng gần đây cũng chậm chậm lắng xuống. Sau đó, cô không để ý nhìn mẹmình người có khuôn mặt trẻ hơn cả những người cùng tuổi, ánh mắt đanghơi hơi phức tạp nhưng chỉ chợt lóe thôi.

Bởi vì ba Lâm vừa vềcho nên bữa trưa làm đầy đủ hơn bình thường. Nhưng đến lúc nấu ăn mẹ Lâm mới phát hiện tỏi trong nhà đã dùng hết lại chưa mua.

“Xem trí nhớ của ta này, con sang xin dì Lan mấy củ đi.”

Mẹ Lâm sai, Lâm Hiểu ngoan ngoãn nghe lời, cô thuần thục đi sang nhà đối diện: “Dì Lan, dì Lan, mẹ cháu xin dì hai củ tỏi.”

Dì Lan “Ôi chao!” một tiếng rồi chạy ra mở cửa.

“Cháu vừa nói gì vậy?”

“Củ tỏi, mẹ cháu quên mua.” Lâm Hiểu khoa tay múa chân một chút, cười tủm tỉm nói.

“Để dì lấy.” Dì Lan đi được vài bước, đột nhiên xoay người giật mình nói:“Thiếu chút nữa thì quên, tỏi nhà dì cũng hết mất rồi.”

Lâm Hiểu sửng sốt một chút, nói tiếp: “Không việc gì, không việc gì đâu, cháu đến siêu thị dưới nhà mua loáng cái là xong.”

“Tỏi ở siêu thị không tốt đâu, tỏi ở đó để lâu đến nảy mầm rồi, mua ở chợ thì tốt hơn.”

“Không việc gì đâu, cháu mua tạm vậy.”

“Ăn vào bụng mình không nên qua loa.” Dì Lan lắc đầu, sau đó quay lại gọito: “Tiểu Thần, đừng nằm trên giường nữa, ra đây cùng Lâm Hiểu đi chợ!”

“A, dì Lan không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Đứa nhỏ này, sao lại nói vậy, trước kia đã thế, hiện tại lại càng không cần phải khách khí.”

Lâm Hiểu bị lời nói của dì Lan làm cho cứng đờ, lại nhìn thấy một kẻ chỉ mặc quần đùi vẻ mặt khốn đốn đi ra.

Dì Lan nhìn thấy bộ mặt không có tinh thần của hắn thì nóng giận.

“Thằng nhóc này, tối hôm qua thức khuya, làm cái gì? Bây giờ lập tức thay quần áo cho mẹ, đi với Lâm Hiểu mua tỏi.”

Dì Lan hùng hùng hổ hổ làm Lâm Hiểu càng thêm xấu hổ, cũng may động táccủa Bác Thần rất nhanh, rửa mặt xong, một mặt trả lời mẹ mình, một mặtkéo Lâm Hiểu ra ngoài luôn.

Cuối tháng sáu, 11 giờ trưa, nắnggắt, Lâm Hiểu nửa người trên mặc áo phông đơn giản, nửa người dưới làquần đùi, lâu lắm rồi cô không mặc như vậy ra khỏi nhà. Lâm Hiểu khôngđược tự nhiên nhìn tên bên cạnh cũng cùng một dạng tùy tiện như vậy.Quần đùi – áo phông, phải thừa nhận phong cách ăn mặc của hai người quáhợp nhau.

Con phố này đã đi qua rất nhiều năm, nhớ hồi còn họctiểu học, cô học năm nhất, hắn đã năm thứ năm. Bởi dì Lan đặc biệt dặndò, Bác Thần đều cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mỗi khi đi học hay tanhọc về. Ngày bé cô thích ăn vặt nhưng hai người còn bé nên không có tiền tiêu vặt. Anh Bác Thần rất khí phách, chạy đến cửa hàng văn phòng phẩmgần đó đua xe, thắng thì được một đồng. Khi đó cô thường khẩn trương cầm lấy cặp sách của hắn, nhìn chằm chằm đường đua, xe cứ chạy rồi chạy,tròng mắt cứ chuyển theo. Đại đa số lần đua Bác Thần đều chiến thắng,mang cô đi mua đồ ăn vặt, ngẫu nhiên thua trận thì mất một cây bút máy,ngày sau thắng thì đòi lại được ngay. Lúc đó, trong lòng cô, Bác Thầntồn tại như một anh hùng.

Nhưng những ngày đó không được lâu,đến khi Bác Thần học xong sơ trung, chỉ còn một mình cô đi học. Đợi đếnkhi cô lên sơ trung, Bác Thần lại lên trung học; chờ cô lên trung học,Bác Thần đã học đại học rồi. Bởi vì ngày nghỉ, nhà hai người đều tổ chức đi chơi cùng nhau nên tình cảm của bọn họ dù không được thân thiết nhưtrước nhưng vẫn rất tốt. Nhưng cho đến khi Bác Thần học đại học, một năm trừ tết âm lịch thì không khi nào hắn ở nhà; đợi đến lúc họ gặp lạinhau, giọng nói cử chỉ của hắn đã không còn là anh Bác Thần luôn cùng cô đi mua đồ ăn trong trí nhớ nữa rồi.

Lâm Hiểu nhìn râu mọc trên cằm hắn, giật giật môi, ánh mắt chăm chú.

Bác Thần nhìn thấy biểu cảm của cô ngay, vẫn lười nhác như trước nói: “Sao thế? Bị bộ râu của anh làm cho si mê rồi à?”

“Em đang nghĩ bộ râu lởm chởm của anh, vừa rồi có phải anh dùng nó để cọ chậu rửa mặt không?”

Bác Thần vò đầu cô, cắn răng nói:

“Em, cô nhóc này lời nói sao ác độc thế.”

“Chết tiệt! Không được làm rối tóc em.” Lâm Hiểu khó chịu hất tay hắn ra, hét to.

“Làm rối mới tốt, che khuất mặt em trông sẽ đẹp hơn.”

“Nha! Anh muốn chết rồi!”

Tức giận làm cho cảm xúc ảm đạm vừa rồi của Lâm Hiểu biến mất tiêu.

Đi được một lát, trong mắt Lâm Hiểu hiện ra một cửa hàng văn phòng phẩm,rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh còn nhớ trường đua xe chứ?”

Lời nói của Lâm Hiểu nhanh chóng gợi lên trí nhớ quen thuộc của Bác Thần,những chuyện thời thơ ấu đều là những ký ức đẹp nhất, ánh mắt hắn ấm áp, thấp giọng cười khẽ: “Đương nhiên nhớ rõ, lúc đó em là nhóc quỷ thấykẹo liền chảy nước miếng, đáng thương cho anh mỗi ngày vì thỏa mãn cáimiệng hay khóc chỉ thích ăn kẹo này, dùng tính mạng làm tiền đặt cượccùng người khác liều mạng.”

“Tính mạng cái đầu anh! Không phải chỉ là chơi đua xe điều khiển sao? Có bắt anh lái xe bao giờ đâu?”

“Cho nên mới nói con gái như em vĩnh viễn cũng không hiểu tự tôn của con trai!”

“Thì ra tự tôn của con trai chỉ đáng một đồng tiền sao?”

“… Thấy một xu ba cái kẹo thì chảy nước miếng, quỷ thích khóc, em không có tư cách lên tiếng.”

“Anh nói bậy! Con mắt nào của anh nhìn thấy em chảy nước miếng.”

“…”

Cãi nhau vẫn tiếp tục nhưng so với bữa cơm công thức tuần trước, lần đi mua tỏi này càng kéo gần khoảng cách của hai người hơn. Nhưng không biết sự thân thiết cùng dựa dẫm trong quá khứ còn tìm lại được hay không?

Ánh mặt trời vẫn gay gắt như trước, đôi nam nữ cùng một kiểu ăn mặc đangđấu khẩu làm cho ngã tư đường cổ xưa mà yên lặng này như đẹp hơn.