Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 18




Ái muội (trung)

Trong phòng trừ bỏ tiếng nước chảy loáng thoáng cùngtiếng điều hòa chạy, Lâm Hiểu không nghe thấy cái gì nữa. Chỉ có mình cô ở trong một không gian trống rỗng, Lâm Hiểu cảm thấy sợ hãi, còn cóloại bất an khi đến một nơi xa lạ.

Cô muốn về nhà…

Lâm Hiểu càngnằm càng bất an, cô tự hỏi nếu lúc này chạy về gọi Lâm mẹ mở cửa thì hệsố cô còn sống bằng bao nhiêu?Lão mẹ có thể hay không bất chấp tất cảmắng cô suốt đêm? Thực ra bị mẹ mắng suốt đêm còn tốt hơn ở trong phòngđàn ông ngủ một tối? Điều này không hề phù hợp với quan điểm của cô từtrước tới nay.

Lâm Hiểu cân nhắc lại cân nhắc, cuối cùng cô bò xuống giường đi ra cửa Lý gia.

Chậm chạp bước đi, cô đứng trước cửa ngây người vài giây mới mở cửa. Khôngbiết có phải do uống thuốc hạ sốt không mà đầu cô càng ngày càng trĩunặng, chỉ có ước muốn được ngủ.

Cho đến khi đứng trước cửa nhà mình,Lâm Hiểu có cảm giác muốn chết đi, cô làm sao có thể gọi mẹ dậy được?Gõcửa sao? Như vậy mẹ chưa dậy mà hàng xóm bên cạnh đã dậy trước rồi. LâmHiểu tựa vào cửa, hung hăng cắn ngón tay. Chết tiệt! Vì sao nhà mìnhkhông gắn thêm chuông cửa?Cô uể oải dựa vào cửa, trong lòng phức tạp rối rắm.

Lâm Hiểu thở dài nhận mệnh lê chân trở về nơi vừa ra đi. Chântrước bước vào phòng Bác Thần, hắn cũng vừa vặn ra khỏi toilet. Lâm Hiểu nghe thấy tiếng động, phản xạ còn nhanh hơn ý nghĩ, cô chui vào trongchăn. Động tác này hoàn toàn là do bản năng chứ không hề dùng đến đầuóc. Đầu cô vốn đã nặng nề, nay lại dùng hết chút sức lực ít ỏi còn sótlại, cô thật muốn đánh cho mình một trận.

Tắm xong, Bác Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn lau tóc, nửa người trên để trần, cứ như vậy mà vào. Lâm Hiểu vừa nhìn thấy, tim của cô đã không thể khống chế nhịpđập, co đầu rụt cổ vào trong chăn.

Động tác này ở trong mắt Bác Thầnlà vô hạn đáng yêu. Hắn nhìn đôi dép lê vốn để gọn gàng một chỗ nay mỗichiếc một nơi thì nhíu mày, khóe miệng không khỏi nghoéo lên.

Thì ra vừa rồi cô nhìn trộm hắn…

Hiểu lầm cứ như vậy được sinh ra.

Bác Thần lên giường, xốc chăn ngồi xuống. Lâm Hiểu lặng lẽ chui ra, nhìncánh tay đặt bên ngoài của hắn, mặt lại đỏ thêm vài phần, cô lấy taychọc chọc đùi hắn: “Tại sao anh không mặc quần áo?!”

Bác Thần nhìnngười bên cạnh chỉ lộ ra hai mắt, đáy mắt không giấu nổi ý cười: “Anhvẫn ngủ như vậy mà, mặc quần áo anh sẽ mất ngủ.”

“Vậy anh có thể thân sĩ một chút, chiếu cố người bị bệnh, cho em ngủ dưới sàn đi!” Lâm Hiểucố gắng giảm nhẹ giọng nói xuống nhưng ánh mắt vẫn không được tự nhiên,không dám nhìn hắn.

Bác Thần nhàn nhã nói: “Ngủ dưới sàn thì cầnchăn, phòng anh chỉ có một cái chăn bị em ôm đi một cái, là em bắt anhđến phòng ba mẹ lấy chăn, anh không ngại đâu.”

Lâm Hiểu nghẹn lời, cuối cùng hừ một tiếng, chân cô hung hăng đá vào hắn, vẫn chưa hết giận, lại đá thêm vài cái nữa.

Người này tuyệt đối là đồ cầm thú chuyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm bậy.

Rõ ràng thân mình rất khó chịu làm sao cũng không thả lỏng được, nhưng bây giờ tim Lâm Hiểu như động cơ được gắn thêm phản lực, cô cố gắng khốngchế trái tim đập bình thường nhưng không thể.

Cô âm thầm phỉ nhổ chính mình, xoay người đưa lưng về phía Bác Thần, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Bác Thần nhìn cái gáy lộ ra của người nào đó cười cười, đột nhiên cảm thấymẹ mình vô cùng đáng yêu, sau này nhất định phải hiếu kính với bà hơn.Hắn lau khô tóc xong thì tắt đèn, nằm lên giường, rồi kéo thêm một ítchăn bị Lâm Hiểu cố ý chiếm đoạt hết lại đây.

Lâm Hiểu cũng khôngbiết đầu óc mình bị làm sao, thấy hắn kéo chăn thì cô giữ chặt lấy,quyết không cho hắn thực hiện được ý định. Bác Thần kéo một hai lầnkhông được thì biết động tác nhỏ của cô, trong mắt hắn lướt qua vài phần bỡn cợt, nắm chặt tay mạnh mẽ kéo chăn. Lâm Hiểu đang sốt sức lực làmsao có thể so với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh được, vậy nên không chỉ có chăn mà ngay cả người cũng bị hắn kéo theo.

Tận dụngthời cơ hiếm có, Bác Thần vòng tay ôm cô vào trong lòng, lại xốc chăntiến vào trong, nói rất đứng đắn: “Nếu chăn nhỏ như vậy hai chúng ta ngủ gần nhau một chút đi.”

Trán Lâm Hiểu dán lên ngực hắn, cảm giác hơithở đàn ông tràn ngập quanh thân, cô xấu hổ quát: “Lưu manh! Buông chănra, trả đây!”

Lâm Hiểu càng kịch liệt giẫy dụa tay Bác Thần càng ômchặt lấy cô, ý định giữ chặt cô. Trước khi đến đây Lâm Hiểu đang ngủ nên cô vẫn mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình. Cứ giãy dụa như vậy, đối vớiBác Thần lại là kích thích. Bác Thần chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại phíatrước không ngừng cọ vào người mình, hai đùi trơn mịn của cô chà sát lên đùi hắn, đặc biệt là cái bụng bằng phẳng kia, như có như không chạmphải lửa nóng của hắn.

Đáng chết!

Bác Thần chỉ muốn hung hăng mắng mình nhưng bàn tay lại càng ôm chặt lấy Lâm Hiểu, phát ra giọng nóikhàn khàn:”Đừng nhúc nhích!”

Người Lâm Hiểu cứng đờ, bởi vì vừa rồira sức giãy dụa nên cô đã thấm mệt, miệng còn thở hổn hển. Nghe thấy câu nói của Bác Thần, Lâm Hiểu mới nhận ra cơ thể lạnh lẽo của người phíasau không biết từ lúc nào so với mình còn trở nên nóng hơn. Trong lòngcô xuất hiện cảnh báo nguy hiểm, nghĩ thóat khỏi vòng ôm này, vừa cửđộng liền cảm giác thấy một vật cực nóng ở sát bụng mình.

Lâm Hiểukhông còn nhỏ, đương nhiên biết vật đó là cái gì. Khuôn mặt cô lập tứcđỏ bừng, thân mình cứng lại không biết phải làm sao.

“Buông!” Lâm Hiểu xấu hổ nhỏ giọng nói.

Trong phòng im ắng, tiếng Lâm Hiểu thở dốc càng rõ ràng hơn, hơi nóng cô thởra ập vào ngực Bác Thần càng làm cho dục vọng của hắn tăng lên.

Như vậy quá tệ!

Bác Thần kéo dịch Lâm Hiểu lên trên ngang tầm với mình, để cho hắn có thểnhìn thấy mặt cô, trong phòng tối tăm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực rỡ của cô.

“Không buông được.” Giọng nói của Bác Thầnvẫn trầm thấp như trước, hắn nói không nhanh không chậm như mang theovài phần mê hoặc.

Lâm Hiểu cảm thấy viên thuốc hạ sốt vừa nãy nhấtđịnh có tác dụng phụ, bằng không sao cô có thể bị hắn dọa không được cửđộng mà cũng không dám động.

Bác Thần lấy tay nâng mặt Lâm Hiểu lên, bàn tay thô ráp đụng vào khiến Lâm Hiểu có chút ngứa.

Bóng tối thường khiến con người ta dễ dàng bị mê hoặc, hô hấp của Lâm Hiểu càng gấp gáp hơn, ánh mắt như được phủ màn sương mù.

Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng đôi môi của hắn lần lượt lướt qua haimá, vành tai của cô, xúc cảm từ bàn tay hắn truyền đến cô, Lâm Hiểu cảmgiác được gáy của cô bị hắn nâng lên. Cánh môi nóng bỏng mềm mại từngbước một xâm nhập môi cô, Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ được.

Bàn tay ở thắt lưng gắt gao nắm chặt cô, bàn tay ấy to mà ấm áp, làm cho cô cảm thấy an toàn.

Thực ra, vòng ôm ấm áp hay những va chạm nhẹ nhàng mềm mại, cô khát vọng nóđã từ lâu. Rất lâu rồi cô vẫn chưa thực sự bước vào một đoạn tình cảmchân chính nào. Một mình một người trong đêm lăn qua lộn lại suy nghĩmiên man, cảm thấy cả người rét run không có ai sưởi ấm. Có đôi khi tâmtrạng tốt lên lại nghĩ mình khi đó chẳng qua chỉ thuần túy buồn thu tiếc trăng mà thôi nhưng những lúc cô đơn, khổ sở thì cảm giác ấy mới thậtchân thực. Như thế lâu dần thành thói quen, không còn hy vọng gì nữa.

Ý nghĩ của Lâm Hiểu càng ngày càng trở nên trì độn, hai tay cô không biết từ khi nào đã đặt lên cổ Bác Thần.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nụ hôn này rốt cuộc đã ngừng lại, BácThần không tiến thêm một bước nữa nói đúng hơn, nếu cứ tiếp tục, hắn sợmình không ngừng được cho nên dừng lại ở đây thôi. Không phải không nghĩ tới tiếp tục dụ hoặc Lâm Hiểu nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thíchhợp. Chuyện này đối với một người đàn ông bình thường đã không hề dễdàng đặc biệt là với hắn người đàn ông đã nhịn hai năm mà nói, khó càngthêm khó nhưng Bác Thần vẫn cau mày, cố gắng đè ép dục vọng xuống.

Chỉ là một quyết định nhỏ nhưng so với tiếp tục lấn tới thì kết qủa tốt hơn nhiều.

Trong lòng Lâm Hiểu rất bất mãn, tựa như đứa trẻ có một chiếc kẹo, vừa bóc ra thì có người bảo rằng kẹo này không ăn được. Cô mê mang, nghi hoặc nhìn Bác Thần, đáy mắt in hình dáng của hắn.

Kỳ thực Lâm Hiểu tuy hôn sâu nhưng cô vẫn có vài phần tỉnh táo. Cô luôn luôn giữ mình trong sạch,đối với loại chuyện này vô cùng bài xích. Khi yêu đương,một người đànông muốn làm chuyện đó, đây rõ ràng là tự ý cố tình động tay động chân,khi hai người bên nhau đây chính là ám chỉ muốn phát triển xa hơn, côchán ghét. Lâm Hiểu có thể cam đoan, chỉ cần mình hơi có chút biểu hiệndo dự, người đàn ông đó tuyệt đối sẽ làm tới, hung mãnh tha cô đếngiường.

Lâm Hiểu ghê tởm đó, bài xích đó nhưng cô tuyệt không phải là một phụ nữ bảo thủ, càng không ôm vọng tưởng gọi là muốn đem lần đầutrân quý của mình trao cho chồng mà cô cho rằng, người đàn ông như thếkhông đáng. Chính mình đến nay còn chưa có quan hệ với ai bao giờ, chẳng qua chỉ là cô chưa gặp được người đàn ông nào khiến cô cam tâm tìnhnguyện thôi, không hơn.

Vậy rốt cuộc một người đàn ông như thế nàomới gọi là đáng giá? Chính Lâm Hiểu cũng không rõ ràng lắm. Chẳng sợ đãlớn tuổi, cô vẫn luôn kiên trì cho rằng, tình yêu là do hormone kíchthích, nên thuận theo tự nhiên, không cần để ý thời gian, cũng khôngphải cố ý chuẩn bị,nếu thực sự nguyện ý, thật sự cảm thấy người kia đúng là người mình cần, cô thật sự cảm nhận được, thì đó là lúc.

Phảithừa nhận, lúc cô sinh bệnh là lúc cô đang ở trong trạng thái yếu ớtnhất, cũng có thể bởi nụ hôn của Bác Thần thật ngọt ngào cũng có thểngười đàn ông này đã chiếm một vị trí trong lòng cô, tóm lại, cô khôngbài xích người đàn ông trước mặt tiếp tục tiến tới, thậm chí còn cảmthấy, cho dù đến cuối cùng hai người không thể kết hôn, cũng không sao.

Trong đầu cô hiện lên nụ cười của hắn, mùi hương nam tính trên người hắn, ấmáp của hắn… Tâm trạng rối rắm trong lòng nói cho cô biết, cô thích tấtcả những thứ đó. Cô sẽ vì hắn mà tim đập nhanh, vì được gặp hắn mà vừavui sướng vừa khẩn trương, cô say mê cảm giác có hắn ở bên cạnh nhưnglại sợ chính mình quá mức trầm mê mà muốn duy trì khoảng cách.

Trênthực tế, nếu người đàn ông trước mắt muốn lấn tới, cô vẫn có thể ngăncản nhưng Bác Thần lại dừng lại, chỉ ôm cô thở hổn hển không nói mộtlời. Trong lòng Lâm Hiểu như có thứ gì đó đang vỡ ra xuất hiện một khehở.

Đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới, người đàn ông này, hắn longhĩ đến cảm thụ của cô, lo lắng chuyện hắn muốn làm tiếp theo có thểảnh hưởng đến cảm tình của hai người, hắn vì cô mà nhịn xuống. Điều nàyso với việc vì cô mà động tình còn tốt đẹp hơn một ngàn một vạn lần.

Trái tim Lâm Hiểu như được bôi mật ngọt, cô không kìm được nở nụ cười tươi,mang theo vài phần vui sướng, vài phần cảm động, vài phần thỏa mãn.

Cô biết hắn cũng không phải một người có lịch sử tình cảm sạch sẽ gì đó,càng không phải một người đàn ông chưa từng phát sinh quan hệ với ngườiphụ nữ nào, từ lần đầu tiên thân mật với nhau một chút cô đã biết rõràng nhưng, giờ này khắc này, hắn so với với bất kỳ người đàn ông nàocũng đều hoàn hảo hơn.

Bác Thần đang định đi tắm nước lạnh thuận tiện đem dục vọng trong người hoàn toàn diệt hết, lại nghe thấy Lâm Hiểukhông biết sống chết cười tươi, đây là vui sướng khi người gặp họa?

Bác Thần trầm giọng hỏi: “Em cười cái gì?”

Mí mắt Lâm Hiểu cụp xuống, ôm cổ của hắn, đưa môi tới gần bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu không…chúng ta làm đi.”

Hơi thở mong manh thổi vào màng nhĩ của hắn ngứa ngáy, làm hô hấp của hắnnhư ngừng lại, đôi tay hắn buộc chặt bên hông Lâm Hiểu.