Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 8: Say




Mộng Nghiên đứng trước cửa phòng Tần Vũ, sắc mặt có vẻ rất lo lắng, đi qua đi lại liên tục, tay cầm điện thoại, cố gắng liên lạc lại với Tần Vũ...

Bỗng có 1 chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng dừng lại ở bên dưới tòa chung cư mà Tần Vũ và Mộng Nghiên đang sinh sống, cuộc điện thoại của Mộng Nghiên cũng đã có động tĩnh

"Cho hỏi đằng ấy có phải là bạn của cậu Tần không ?" Đầu dây bên kia điềm tĩnh nói

Mộng Nghiên nghe vậy liền vội vàng đáp "Đ-đúng vậy, tôi là bạn của Tần Vũ ! Ông là ai!? tại sao lại giữ điện thoại của cậu ấy !?"

Đầu dây bên kia thở phào ra 1 hơi rồi nói tiếp "Vậy thì tốt quá! hiện giờ tôi và cậu Tần đang ở trong chiếc xe màu đen, đậu ngay gần khu chung cư mà cậu ấy đang sinh sống, không biết là cô có thể đến đón cậu ấy được không ? đừng hoảng, khi cô đến tôi sẽ giải thích mọi chuyện"

"Được ! tôi tới ngay!"

Cô tức tốc chạy xuống bên dưới chung cư, vừa xuống bên dưới đã thấy ông quản gia nhà Chu Tuấn đang đỡ Tần Vũ ra khỏi xe, Mộng Nghiên thấy vậy cũng vội vàng tiến đến đỡ lấy Tần Vũ.

Ông quản gia giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho Mộng Nghiên nghe rồi lái xe ra về ngay sau đó.

1 lúc lâu sau

Mộng Nghiên phải chật vật lắm mới dìu được Tần Vũ lên phòng, sau đó cô đặt cậu ta lên giường, thở hồng hộc. Có lẽ do quá mệt mỏi sau khi dìu Tần Vũ lên phòng mà Mộng Nghiên ngủ thiếp đi ngay trên sofa phòng cậu.

9 giờ sáng hôm sau

Tần Vũ tỉnh dậy trên giường với tâm trạng bối rối, đầu liên tục truyền đến những cơn đau nhói khiến cậu phải ôm đầu khó chịu!

Cậu vẫn còn đang chật vật với tình trạng hiện tại của bản thân thì bỗng có 1 giọng nói cất lên

"Tiểu tử nhà cậu khá lắm ! vậy mà lại dám ăn nhậu ở nhà bạn đến tận khuya, không những thế còn làm phiền quản gia nhà người ta đưa về tận nhà! cậu có biết tớ đã phải chật vật thế nào mới có thể dìu cậu lên phòng không hả !!? Chuyện tốt như vậy nhất định phải nói cho cô Tần biết !!" Mộng Nghiên nhìn Tần Vũ nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ của cô đều tỏa ra 1 luồng sát khí không hề nhỏ khiến Tần Vũ phải toát mồ hôi lạnh.

Tần Vũ vội dập đầu tạ lỗi, giọng điệu cầu xin "Ngàn vạn lần xin lỗi tỷ tỷ ! tiểu đệ đáng chết, nhưng xin tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, tuyệt đối đừng nói chuyện này với mẹ của đệ, bà ấy mà biết được nhất định sẽ giết chết đệ !!!"

Mộng Nghiên vẫn vẻ mặt ấy, nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt của 1 tên lưu manh, đen sầm mặt đáp lại

"Chuyện này tớ có thể xem xét nếu cậu chịu gọi tớ là tỷ tỷ trong vòng 1 tuần và nấu cho tớ 1 bữa ra trò. Nếu không thì hậu quả chắc cậu cũng biết rồi nhỉ !?"

Tần Vũ vội chấp thuận với lời đề nghị này rồi đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Đến buổi trưa, Tần Vũ phải nấu đủ các món ngon để dỗ dành Mộng Nghiên. Chiếc bàn ở phòng khách lúc này đã chất đầy những dĩa thức ăn trông cực kỳ ngon mắt, mùi thơm lan tỏa ra khắp căn phòng. Mộng Nghiên tuy đang rất muốn xơi tái hết mọi thứ trong tầm mắt ngay bây giờ nhưng vẫn quay mặt sang hướng khác, phồng má tỏ thái độ hờn dỗi, tức giận.

Tần Vũ thấy thế thì 3 phần bất lực 7 phần như 3 mà nhẹ giọng nói "Thôi nào tỷ tỷ tốt ! đừng trẻ con như vậy nữa, hôm nay đệ đệ ngoan của tỷ nấu rất nhiều món mà tỷ thích đấy, còn không mau ăn thì chúng sẽ nguội, không còn ngon nữa đâu~"

Nước miếng không kiềm chế được mà chảy ra, nhưng Mộng Nghiên vẫn cứng họng, giọng điệu ra lệnh "Tiểu Vũ, còn không mau đút cho bổn tỷ tỷ ăn !!"

Mặt Tần Vũ lúc này đã nổi đầy gân xanh, khóe miệng giật giật, hận không thể dạy cho con nhỏ trước mắt 1 bài học, nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện, gắp 1 miếng thức ăn đưa đến gần miệng Mộng Nghiên, cô thấy vậy thì cũng nhanh chóng đớp lấy...

Buổi tối ngày hôm ấy cũng chẳng khá hơn là bao.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Buổi sáng ngày hôm sau

Tại trường học

Trong lớp của Tần Vũ

*Rengg Renggg Rengg* Tiếng chuông reo lên

"Thôi được rồi, buổi học của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc, các em nghỉ giải lao. Lớp trưởng nhớ ghi lại tên các bạn mắc lỗi trong buổi học ngày hôm nay để buổi sau thầy sẽ có hình phạt !" Thầy giáo đứng trên bục giảng nói

Đám bạn bên dưới thấy thế lại quay ra than thở với nhau, duy chỉ có Tần Vũ là không quan tâm, cậu rời khỏi vị trí ngồi của mình, lặng lẽ bước ra khỏi lớp học...