Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 5: Bóng rổ và hoa khôi mới




Như bao buổi sáng khác, Tần Vũ vừa mới bước ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy Chu Tuấn đứng đợi cậu ở trước cửa từ bao giờ.

Trên đường đi, Chu Tuấn hớn hở khoe với Tần Vũ về hoa khôi mới nổi ở trường, cậu ta đưa điện thoại của mình quay về phía Tần Vũ, trên màn hình điện thoại hiển thị một bài viết về 1 cô gái xinh đẹp vừa mới nhập học năm nay đã làm náo loạn nam sinh cả trường vì quá xinh đẹp, dưới bài viết còn có đính kèm hình ảnh của cô gái ấy.

Ngược lại với thái độ và hành động thể hiện sự ngưỡng mộ của Chu Tuấn đối với hoa khôi mới của trường thì Tần Vũ thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy 1 cái rồi thờ ơ đáp : "Không hứng thú". Câu nói của Tần Vũ như 1 gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Chu Tuấn

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Tần Vũ vừa bước vào lớp đã thấy đám bạn học đang vây quanh 1 ai đó rồi bàn tán điều gì đó rất sôi nổi, tuy nhiên cậu không mấy quan tâm mà chỉ để lại balo trên bàn rồi rời đi đâu đó.

Nơi Tần Vũ hướng đến là phòng thể chất, vì cậu nghĩ nơi đó là nơi yên tĩnh, dễ chịu nhất đối với cậu. Từ khi lên cấp 2 Tần Vũ đã coi phòng thể chất như là thánh địa của riêng mình do mỗi tuần 1 lớp chỉ có 1 tiết thể chất nên rất ít khi phòng thể chất đông đúc học sinh qua lại, ở nơi đây cậu có thể bộc lộ cá tính riêng của chính bản thân mình mà không bị mọi người xung quanh đánh giá, bàn tán.

Tuy nhiên thì sự thật lại trái với tưởng tượng của cậu...

Phòng thể chất hiện tại lại được phủ kín bởi rất nhiều học sinh bao gồm cả nam và nữ, có vẻ như sẽ có 1 trận đấu bóng rổ diễn ra tại nơi đây !

Bỗng có 1 tiếng gọi lớn từ phía xa thu hút sự chú ý của Tần Vũ

"Này Vũ Tử, tao ở đằng này !!" Chu Tuấn vừa hét lớn vừa vẫy tay như đang ra hiệu cho Tần Vũ đến gần mình

Tần Vũ vẻ mặt thờ ơ thầm nghĩ bụng ["Cái tên Chu Tuấn này vậy mà cũng có hứng thú với bóng rổ ! Vậy có lẽ trước đây cậu ta thực lòng muốn học cách chơi bóng rổ chứ không chỉ đơn thuần là 1 cái cớ để làm quen với mình"]

Sau đó Tần Vũ cũng đi tới vị trí gần Chu Tuấn, gặng hỏi xem có sự kiện gì sắp xảy ra thì được biết rằng sắp diễn ra 1 trận đấu bóng rổ giữa 2 đội bóng rổ của trường, tuy nhiên 1 thành viên của đội 2 có vẻ chưa tới nên họ đang phải trì hoãn trận đấu.

Bỗng Chu Tuấn khựng lại rồi nở nụ cười phấn khích, cậu ta giơ cao tay phải lên vẫy vẫy về phía đội bóng rổ đang thiếu người ( đội số 2 ) "Này các cậu ! thay vì lãng phí thời gian của mọi người ở đây thì chi bằng cho bạn của tôi vào chơi thay cho thành viên còn thiếu, dù gì thì bạn của tôi cậu ta cũng đã chơi bóng rổ được gần 4 năm rồi, nhất định sẽ không thua kém bất kỳ ai trong đội tuyển !" Chu Tuấn lớn tiếng

Tần Vũ định vung tay bịt miệng Chu Tuấn lại nhưng khi nhận ra thì cũng đã muộn rồi

"Này tên khốn nhà cậu đang nói cái quái gì vậy hả !!?" Tần Vũ nói thầm vào tai Chu Tuấn với giọng điệu tức giận

Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía của Tần Vũ rồi xôn xao bàn tán. Tần Vũ che 1 tay lên mặt, lộ rõ sự xấu hổ, đang định rời đi thì có tiếng gọi lại

"Này cậu, nếu không phiền cậu có thể tạm thời tham gia vào đội của chúng tôi với tư cách thành viên dự bị được không ? dù sao mọi người cũng đã mất công tập hợp lại đây rồi, không thể để họ ra về tay không được !" 1 thành viên của đội bóng rổ số 2 lên tiếng. Mọi người xung quanh cũng đồng tình với lời đề nghị này của cậu trai ấy, Tần Vũ bị số đông áp đảo, chỉ còn cách miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị này.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, đội đối thủ đã truyền bóng tấn công dồn dập khiến cho Tần Vũ khá khó khăn trong việc phòng thủ, những thành viên của đội cậu cũng đang dần bị áp đảo vì chênh lệch độ bền về thể chất, trong phút chốc, Tần Vũ khai thác sai lầm của đối thủ, có được bóng trong tay, bên trong nhãn cầu của cậu như ánh lên 1 ngọn lửa đỏ rực, cậu đơn thương độc mã vượt qua từng thành viên của đội 1, sự nhanh nhẹn và dẻo dai của cậu khiến cho ai nấy đều phải bất ngờ thốt lên thành tiếng!

Lúc này chỉ còn 8 mét nữa là đến rổ, 2 hộ vệ cao lớn đứng chắn trước mặt Tần Vũ, tư thế không 1 chút sơ hở, thế nhưng cậu lại không hề nao núng, làm ra tư thế nhảy-ném khiến 2 tên hộ vệ bất ngờ, lập tức nhảy lên nhằm đón bóng! Như đã đạt được mục đích, Tần Vũ lập tức cúi người xuống, dẫn bóng một cách điêu luyện, vượt qua 2 hộ vệ rồi nhảy lên ghi điểm bằng 1 pha úp rổ khiến cho cả phòng thi đấu như bùng nổ!!

Các giai đoạn sau của trận đấu liên tiếp là những bàn thắng của Tần Vũ nhưng thứ làm cho Chu Tuấn chú ý nhất chính là nụ cười thỏa mãn đang nở trên môi Tần Vũ !

Kết thúc trận đấu, Tần Vũ được các thành viên của đội bóng và mọi người xung quanh hết lời khen ngợi, cậu cũng chỉ biết gãi đầu cười gượng trước 1 màn này.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Buổi tối hôm đó, sau khi về nhà, vừa mới bước vào phòng, Tần Vũ đã nằm dài ra ghế sofa, nhớ lại về trận bóng rổ hôm nay rồi nở 1 nụ cười thỏa mãn.

Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên, Tần Vũ nằm trên sofa lớn tiếng nói "Vào đi", từ bên ngoài, Mộng Nghiên mở cửa bước vào, nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt ngưỡng mộ nói : "Oaaa Tiểu Vũ ! không ngờ cậu lại chơi bóng rổ giỏi như vậy ! nhìn thấy cậu ngầu như vậy, người bạn thân là tớ đây cũng thấy nở mày mở mặt ! hihi ~~~ "

Tần Vũ khi biết rằng Mộng Nghiên cũng có mặt vào lúc đó và xem trận đấu của cậu thì ngại ngùng lấy tay che miệng đáp "Ch-chỉ là bất đắc dĩ thôi!"

"Ơ kìa, tiểu tử nhà cậu không lẽ là đang cảm thấy xấu hổ sao ~~~ ?" Mộng Nghiên che miệng cười khúc khích nhìn Tần Vũ với vẻ mặt châm chọc...