Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 33: Nhân vật lớn




"Một đồ vật đã qua sử dụng thì giá trị của nó sẽ giảm đi nhiều lần"...

Nguyên tắc này không chỉ đơn thuần áp đặt lên đồ vật mà đôi khi... còn áp đặt lên cả sinh vật sống.

Con người-là một loài sinh vật có ham muốn chiếm hữu cực lớn, họ sẽ luôn tìm cách để bản thân mình có được một thứ gì đó mà người khác khó hoặc không thể có được!

Nhưng... khi mà một ai đó đã có được thứ được coi là "khó hoặc không thể có được" đó thì ham muốn chiếm hữu của con người với thứ đó sẽ không còn lớn như ban đầu nữa... và tất nhiên là họ sẽ không bao giờ chấp nhận để bản thân mình chịu thiệt cả!

"Không có được... thì đạp đồ!"

Đúng vậy, họ sẽ không ngừng chà đạp lên thứ đó cho đến khi nó mất đi hết các giá trị vốn có, trở thành một thứ bẩn thỉu, vô giá trị, người người xa lánh!...

(Lưu ý: Tất cả đều là trí tưởng tượng và sự sáng tạo của tác giả, không áp đặt lên thế giới thực dưới mọi hình thức!)

Tối hôm ấy

Tại biệt thự nhà Chu Tuấn

Cậu ngồi trong phòng tối, nhấc chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên, gọi cho ai đó

"Tôi muốn xóa một bài đăng, giá bao nhiêu?"



"2000 nhân dân tệ! tất cả mọi thứ về bài đăng đó sẽ lập tức biến mất khỏi Weibo"

"Được" Chu Tuấn đáp

"Nếu được thì tra cứu thông tin của chủ nhân bài đăng đó giúp tôi, giá cả không thành vấn đề" Cậu nói tiếp

"Vậy chốt nhé thượng đế!" Nói dứt câu, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Sáng hôm sau

Nhóm bốn người bạn lại cùng nhau đến trường nhưng bầu không khí hiện tại lại trái ngược hoàn toàn so với mọi khi. Chu Tuấn liên tục làm trò trước mặt mọi người để hâm nóng bầu không khí nhưng rõ ràng là không có tác dụng...

Tô Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, trong đầu nhớ lại cảnh tượng cậu giải tán đám đông vào sáng hôm qua, thầm tự hỏi

["Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu ta!? Quả nhiên tên này không đơn giản như mình nghĩ!"].

Vừa đến gần cổng trường, những tiếng bàn tán, chế giễu lại bắt đầu vang lên, Mộng Nghiên vừa bước những bước chân run rẩy của mình vừa cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn về phía trước, ánh mắt cô tràn đầy sự sợ hãi, đôi môi mím chặt...

Bất chợt Tần Vũ bước nhanh hơn, tiến lên phía trước mặt cô, cậu như đang muốn che chở cho cô gái nhỏ đang run rẩy sợ hãi đằng sau lưng mình



Mặc dù đang bị bủa vây bởi những lời đàm tiếu cực đoan, nhưng khi Mộng Nghiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy của cậu thì một cảm giác yên bình kỳ lạ lại dâng lên trong lòng, bóng lưng ấy như muốn nói với cô rằng

"Không sao đâu, có tôi ở đây rồi!"

.••

Mức độ của dư luận cũng theo đó mà tăng lên, những lời nói bịa đặt ngày càng vượt xa giới hạn!

Bỗng Chu Tuấn chậc một tiếng

"Ôn ào thật đấy"

Miệng cậu chỉ lẩm bẩm thôi nhưng cũng đủ để trở thành mối đe dọa cho đám nhân vật quần chúng xung quanh, chúng nhanh chóng giảm âm lượng xuống rồi dần giải tán ra tứ phía, nhường lại đường cho nhóm bạn đi lên lớp.

Tại sao Chu Tuấn trong mắt người khác lại có sức uy hiếp lớn đến vậy? Ban đầu chỉ có một vài người bạn cũ của cậu ta là biết cậu ta có một gia thế cực khủng, nhưng rồi họ liên tục lan truyền thông tin này đến tai của những người khác...

Theo thời gian, Chu Tuấn cứ thế mà được hầu hết mọi người trong trường coi là "Nhân vật lớn". Những hành động tiêu tiền một cách thô bạo của cậu lại càng khẳng định vị thế và quyền lực của cậu...

Đám bạn học trong lớp có vẻ thân thiện hơn, vừa thấy Tần Vũ và Mộng Nghiên bước vào lớp, họ đã tiến đến hỏi thăm, trấn an hai người, điều này làm tâm trạng của cả hai tốt lên không ít.

Buổi sáng hôm ấy trôi qua khá yên bình với năng lượng tích cực từ đám bạn học, Tần Vũ cũng vì thế mà có cái nhìn khác về thứ được gọi là tình bạn...