Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 29: Sập bẫy!




Tần Vũ giả bộ thở dài bất lực, chầm chậm bước vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại

Mộng Nghiên chờ một lúc lâu vẫn không thấy Tần Vũ trở ra thì vẻ mặt mừng rỡ, nhanh chóng tiếp cận bàn ăn thịnh soạn, cầm đũa lên bắt đầu ăn

Cô ăn một cách ngấu nghiến, lúc lúc lại ôm má tấm tắc khen ngon mà không nhận ra rằng Tần Vũ đang quan sát nhất cử nhất động của cô qua camera phòng khách.

Một lúc sau, cả bàn ăn đã bị Mộng Nghiên xơi tái gần hết, chỉ còn dư lại rau và xương, cô nằm dài lên sofa, ôm cái bụng no căng của mình rồi thỏa mãn thở phào ra một hơi...

"Có ngon không?"

"Tất nhiên là ngon rồi!"

"Ồ, vậy sao"

Mộng Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên ngồi phắt dậy, nhìn về phía Tần Vũ

"C-cậu ..."

Cô nhất thời không biết phải nói gì, hai má ửng hồng ngượng ngùng như vừa mới bị bắt quả tang ăn vụng

Tần Vũ thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng khiến Mộng Nghiên càng ngượng hơn

Cô vừa định trốn vào phòng thì cậu bất ngờ nắm lấy tay cô

"À... ừm... về chuyện tối hôm qua... T-tôi xin lỗi vì đã đùa quá trớn"

Cô trầm lặng một lúc rồi chỉ đáp lại cậu một câu

"Chiều nay tớ rảnh..."

Rồi dứt khoát giật tay lại, chạy vào trong phòng.

2 giờ chiều



Tần Vũ diện lên mình một bộ đồ đơn giản, cầm lấy chiếc điện thoại trên giường, gửi tin nhắn cho Mộng Nghiên.

Cậu vừa mở cửa phòng bước ra đã thấy Mộng Nghiên trong bộ váy ngắn, phấn son đầy đủ, vô cùng xinh đẹp

cùng lúc bước ra từ cửa phòng ngủ.

Cậu đứng nhìn cô ngơ ngác một lúc rồi vô thức nhìn lại bản thân mình, bất giác cười trừ...

Sau đó 2 người cùng nhau đi đến trạm xe buýt, bắt đầu khởi hành đến địa điểm mà Tần Vũ đã sắp xếp...

Trên xe, mọi người liên tục xì xào bàn tán về một cặpđôi đang ngồi ở hàng ghế giữa, hiển nhiên đó là Tần Vũ và

Mộng Nghiên.

Một người thì vô cùng xinh đẹp, tao nhã, toát ra phong thái như một idol nổi tiếng nào đó, còn một người thì trông

có vẻ rất bình thường, không có điểm gì quá nổi bật, bộ quần áo đang mặc trên người cũng là hàng chợ phổ biến,

điển hình của nhân vật quần chúng.

Nhận ra Tần Vũ đang bị chế giễu, coi thường, Mộng Nghiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô cố tình ngồi sát lại gần

cậu, ôm lấy tay cậu, thầm nghĩ

("Không ai được coi thường cậu ấy ngoài tôi!")

Hành động này của cô làm cho các hành khách trên xe không khỏi bất ngờ, Tần Vũ cũng không phải là ngoại lệ,

cậu quay sang phía cô, nhỏ giọng nhắc nhở nhưng dù có nói thế nào thì cô vẫn nhất quyết không buông. Cậu chỉ

còn biết bất lực cười gượng làm cho mọi người xung quanh lộ rõ sự ghen tị...



20 phút sau

Chiếc xe buýt đỗ lại tại một trạm dừng chân, Mộng Nghiên và Tần Vũ cũng theo đó mà bước xuống xe.

Nhìn về phía xa xa có thể thấy một công viên rộng lớn với hàng ngàn du khách đang vui chơi, ăn uống,... một

cảnh tượng vô cùng đông vui, nhộn nhịp, khiến người ta muốn hòa mình vào đó ngay lập tức.

Mộng Nghiên vừa thấy cảnh này thì đã không thể kiềm chế được sự phấn khích mà nắm lấy tay Tần Vũ, kéo cậu

hướng về phía công viên...

Tại cổng, có hai nhân viên mặc đồ hóa trang hình sóc, tay cầm bóng bay với đa dạng hình thù đang chào đón các

du khách. Mộng Nghiên háo hức kéo tay Tần Vũ đến gần họ rồi liên tục chụp hình, biểu cảm lộ rõ sự hạnh phúc....

Bên trong công viên là các hàng quán bán đồ ăn vặt nằm rải rác, xen lẫn giữa các trò chơi cảm giác mạnh-đặc sản của công viên...

Mộng Nghiên tiến đến gần một quán bán hamburger, đôi mắt lấp lánh nhìn Tần Vũ, cậu thấy cô có vẻ đang rất muốn ăn thử nên không do dự mà mua cho cô một phần đặc biệt...

Hai người vừa ăn vừa đi dạo trong công viên cười đùa vui vẻ, mọi người xung quanh hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo hai người họ, người thì liên tục cảm thán, khen Tần Vũ có số đào hoa, có một cô người yêu xinh đẹp, hiền lành, cũng có người thì ghen ghét, đố kị với cậu....

Bỗng Mộng Nghiên rung rung tay Tần Vũ, hét lớn, chỉ về phía một đường ray khổng lồ dài tưởng chừng như vô tận, trên đó là một chiếc tàu lượn với 10 toa tàu đang phi vun vút với một tốc độ mà mắt thường cũng khó có thể theo kip!

Cô nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hy vọng, cậu bất chợt nhớ lại lần đầu tiên đi tàu lượn siêu tốc, chỉ thấy hình ảnh một cậu bé đang nôn thốc nôn tháo hiện lên... Quay trở về thực tại, sắc mặt cậu tái nhợt vội từ chối nhưng có vẻ đã quá muộn, Mộng Nghiên từ lúc nào đã đăng ký vé cho hai người ở quầy quản lý, sau đó bất ngờ kéo cậu lên tàu...

Đoàn tàu khởi hành, ngược lại với Mộng Nghiên đang la hét phấn khích thì Tần Vũ đã chết lặng từ lâu, cậu không nói cũng không la mà chỉ ngồi im không nhúc nhích, gương mặt tái xanh cùng đôi môi tím tái, trải qua cảm giác như chết đi sống lại suốt quãng thời gian tàu chạy...

Một lúc sau

Tần Vũ ngồi trên ghế đá với bộ dạng không thể thê thảm hơn, Mộng Nghiên cầm một chai nước chạy lại gần, đưa cho Tần Vũ, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu,...

Cảnh tượng thân mật này của hai người tình cờ được một thanh niên nào đó quay lại, cậu ta nở một nụ cười ranh mãnh nhìn vào màn hình điện thoại...