Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 27: Cảm giác ấy




"M-Mộng Nghiên! C-cậu đang làm trò gì vậy !!?"

"Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng phải cậu cũng thường hay cởi trần trước mặt tớ hay sao ?" Mộng Nghiên nghiêng đầu thắc mắc hỏi ngược lại Tần Vũ

Cậu bối rối không biết phải giải thích như thế nào, hai má cậu lúc này cũng đã đỏ ửng, nhịp tim ngày càng nhanh hơn, hơi thở cũng theo đó mà dần trở nên gấp gáp

Mộng Nghiên thấy biểu cảm của Tần Vũ có chút lạ, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cô (" Kh-không lẽ...

cậu ta xấu hố khi thấy cơ thế mình ư!?"]

Cô càng tiến lại gần Tần Vũ hơn, ngước mắt lên nhìn cậu, thế nhưng cậu lại không nhìn vào mắt cô mà nhìn vào hai thứ tròn tròn trắng mềm đang nửa ẩn nửa hiện ở phía bên dưới, bỗng một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi của cậu rồi rớt xuống sofa, cậu xấu hổ vội che nửa dưới khuôn mặt mình lại

"D-dù sao thì cậu vẫn nên thay đồ vào trước đi !!"

Nói dứt câu, Tần Vũ chạy một mạch thẳng vào trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại...

Phản ứng này của cậu khiến cho Mộng Nghiên đang ngồi trên sofa không nhịn được mà bật cười phấn khích

[" Quả nhiên dù bên ngoài cậu ta có cố tỏ ra lạnh lùng cách mấy thì bên trong cũng vẫn chỉ là một tên trai tân bình thường!"]

Một lúc sau, Tần Vũ bước ra từ trong phòng tắm, gương mặt lộ rõ sự khó chịu

["'Chết tiệt! Mình vậy mà lại bị cậu ta ghẹo đến mức này! Tức chết lão tử rồi ah~"]

Mộng Nghiên lúc này cũng đã mặc đồ, cô vừa thấy Tần Vũ bước ra đã không ngừng châm chọc, xỉa xói cậu là đồ biến thái, có tình ý với cơ thể của bạn thân,...

Từng câu từng chữ của cô như những chiếc đinh nhọn găm thẳng vào lòng tự trọng của cậu!

Cậu nhất thời không biết phải phản kháng lại như thế nào, chỉ biết thẹn thùng đứng im chịu trận.



"Lần này điểm số của tớ cao như vậy, cậu không có phần thưởng gì đặc biệt sao ?"

"Chẳng phải cậu mới là người cần phải đáp lễ tôi hay sao ?"

Nói là vậy nhưng trong đầu Tần Vũ vẫn đang thầm suy nghĩ phần thưởng cho Mộng Nghiên.

Cậu chợt nhớ ra một chuyện, Mộng Nghiên đã từng thưởng cho cậu bằng một cái hôn vào má! Vậy lần này cậu cũng sẽ làm tương tự như thế!...

Bỗng những hình ảnh Mộng Nghiên đang châm chọc, trêu ghẹo cậu hiện lên trong đầu cậu, một nỗi khao khát muốn được trả thù mãnh liệt dâng lên trong tâm trí cậu

Cậu hướng Mộng Nghiên đang bày ra bộ mặt bất mãn ngồi bên cạnh, nở một nụ cười thương mại, dịu dàng nói

"Thôi được rồi... vì cậu cũng đã có cố gắng nên lần này tôi sẽ thưởng cho cậu!"

Mộng Nghiên nghe vậy thì vô cùng phấn khích, tò mò về món quà mà Tần Vũ sẽ tặng cho cô...

Bất ngờ cậu đẩy nhẹ cô nằm xuống sofa, cô bị hành động của cậu làm cho ngơ ngác, vừa định nói gì đó thì đã bị cậu khóa môi bằng một nụ hôn

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đang trợn tròn kinh ngạc của cô, trong đầu thầm đắc ý...

Cậu nhất định sẽ để cô thử nếm trải cái cảm giác ấy, cái cảm giác khi bị người khác chọc ghẹo đến mức đầu óc quay cuồng như cô đã từng làm với cậu!

Mộng Nghiên lúc này đã thực sự phải nếm trải cảm giác ấy, hai má cô đỏ bừng, nhịp tim liên tục tăng theo từng giây từng phút trôi qua, khóe mắt cô vô thức trào ra vài giọt nước mắt, đôi bàn tay nắm thành quyền, không ngừng đấm vào lưng Tần Vũ...

Khoảnh khắc tưởng chừng như kế hoạch trả thù của cậu đã thành công mỹ mãn thì đột nhiên nó lại phản tác dụng!

Mặc dù trước khi thực hiện kế hoạch này, cậu đã liên tục tự nhắc nhở bản thân rằng không được rung động trước nhan sắc của Mộng Nghiên nhưng khi nhìn chăm chằm vào đôi mắt long lanh, yếu đuối của cô lúc này thì thực sự có chút không kiềm lòng được...