Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 22: Bí tiêu đề




Tại trường

Giờ giải lao tiết 3

1 nam sinh miệng ngậm hoa hồng, người mặc toàn đồ cao cấp, tay đeo đủ thứ trang sức đắt tiền, cơ thể tỏa ra 1 mùi nước hoa nồng nặc ngang nhiên bước vào lớp Tần Vũ, đằng sau cậu ta kéo theo cả 1 đám nhân vật quần chúng đến hóng hớt.

(Giải thích 1 chút: Nhân vật quần chúng ở đây là đang ám chỉ những học sinh bình thường, có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong trường}

"Nghe nói có một bông hoa xinh đẹp đang trú ngụ tại nơi đây! Không biết bông hoa đó có phải là em không ?"

Tên nam sinh tiến đến gần chỗ Mộng Nghiên, lấy bông hoa hồng đang ngậm trên môi ra, đưa đến trước mặt cô

Nét mặt cô tỏ rõ thái độ khó chịu, chậc 1 tiếng rồi đứng dậy, ý định rời khỏi lớp, nhưng tên nam sinh kia nào có để cho cô rời đi dễ dàng như vậy! Hắn luồn ra trước mặt, chặn đường đi của cô, 2 ngón tay tùy tiện nâng nhẹ cằm cô lên, ghé sát miệng vào tai cô

"Em cứng đầu thật đấy~" Giọng nói trầm thấp, sâu lắng đầy quyến rũ

Đám nhân vật quần chúng xung quanh thấy 1 màn này thì bùng nổ, liên tục hô hào, cổ vũ cho tên nam sinh

Tần Vũ ngồi 1 góc chứng kiến mọi chuyện thì lộ rõ vẻ mặt khó chịu

["Ồn ào chết đi được!"]

Cậu 2 tay đút túi quần, ngang nhiên bước qua Mộng Nghiên rồi đi ra khỏi lớp, bỏ lại cô 1 mình đối phó với tên nam sinh kia.



1 lúc sau, 1 cô gái đẩy cửa bước vào, hắc khí bao trùm khắp cơ thể cô ta, luồng uy áp tỏa ra khiến cho những người đang đứng ở gần đó phải toát mồ hôi lạnh, run rẩy sợ hãi, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào tên nam sinh đang bắt nạt Mộng Nghiên, cô gái đó hiển nhiên là Tô Tuyết.

Đám nhân vật quần chúng thấy tình hình không ổn liền kéo nhau bỏ chạy khỏi hiện trường, vừa chạy vừa thầm than trách

"Chết tiệt lại là cô ta, còn không mau chạy khỏi đây chắc chắn sẽ bị hành cho ra bã!!"

Tên nam sinh thấy lũ nhân vật quần chúng bỏ chạy thục mạng thì nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục tán tỉnh Mộng Nghiên bằng những ngôn từ sến súa của mình.

Bồng từ đâu 1 bàn tay xuất hiện, tác động vật lý thẳng vào mặt của tên nam sinh khiến cho hắn bị tách ra khỏi

Mộng Nghiên, ngã huych xuống đất, Tô Tuyết nhanh chóng tiến đến gần Mộng Nghiên

"Nghiên Nghiên, cậu không sao chứ !? hắn đã làm gì cậu !!?"

Bình thường thì Mộng Nghiên rất hiền lành, chắc chắn sẽ nói dối Tô Tuyết để không làm lớn chuyện, thế nhưng lúc này thì cô đã triệt để tức giận, kể hết những gì mà tên nam sinh đã làm với cô cho Tô Tuyết nghe, thậm chí còn bịa thêm vài chia tiết như bị đụng chạm, sàm sõỡ,...

Tô Tuyết càng nghe càng giận, gân tay gân chân càng nổi lên nhiều hơn, tên nam sinh đang ngã dưới đất thấy vậy thì sợ xanh mặt, không ngừng run rẩy, đôi chân mềm nhũn vì sợ hãi, không thể cử động...

Tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ giải lao kết thúc, Tần Vũ quay trở lại lớp học thì vô tình thấy được 1 cảnh tượng rùng mình! 1 thân ảnh đang vác theo 1 cái xác tàn tạ bước ra khỏi cửa lớp, trên mặt còn lộ rõ sự hưng phấn, miệng nở nụ cười man rợ, lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.

["V-vừa mới có án mạng xảy ra sao !?"] Tần Vũ thầm nghĩ



8 giờ tối hôm ấy

Tần Vũ và Mộng Nghiên vừa ăn xong bữa tối, Tần Vũ đang rửa bát trong phòng bếp, bỗng Mộng Nghiên bước vào, tiến đến phụ giúp

"Tiểu Vũ, về chuyện sáng nay, có phải cậu đi tìm Tô Tuyết đến cứu tớ không ?" Mộng Nghiên lên tiếng hỏi

Tần Vũ không trả lời trực tiếp mà chỉ đáp lại một câu

"Cứ để mặc vậy thì ồn ào lắm, tôi không chịu được"

Mộng Nghiên như nghe được những điều mình muốn, nở nụ cười hài lòng, không quên châm chọc Tần Vũ

"Ah! Vậy là cậu ghen với tên đó sao!?"

Tần Vũ như bị chọc trúng tim đen mà luống cuống phủ nhận tất cả, bộ dạng bối rối, thẹn thùng của cậu làm cho

Mộng Nghiên không nhịn được mà phì cười, cô còn buột miệng khen cậu dễ thương khiến cậu xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào 1 cái hố để chui xuống ngay lập tức.

Bất chợt Mộng Nghiên kiểng chân lên, đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc má đang đỏ ửng vì xấu hổ của cậu

"Thưởng cho cậu!"

Sau đó Mộng Nghiên lau khô tay, nhanh chân rời khỏi hiện trường, chạy thẳng vào trong phòng ngủ không 1 động tác thừa, bỏ lại Tần Vũ vẫn còn đang ngơ ngác ở lại trong phòng bếp.