Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi

Chương 12: Lời đề nghị




Buổi trưa

Tan Trường

Tần Vũ đang rảo bước đi trên con đường quen thuộc thì bỗng từ đằng sau có tiếng gọi

"Này Tiểu Vũ, chậm lại 1 chút !" Mộng Nghiên thở hổn hển nói

Tần Vũ ngoảnh đầu lại nhìn nhưng không đáp lại, chỉ chầm chậm bước vào siêu thị gần đó.

Bước vào siêu thị, 1 cô lễ tân cười hỏi "Ồ ! nhóc Tần, đã hết nguyên liệu rồi sao !?"

"Ừm, có thêm 1 miệng ăn nên nguyên liệu cũng hết nhanh hơn, phải thường xuyên bổ sung" Tần Vũ thờ ơ đáp trong khi đang lựa nguyên liệu

Cô lễ tân nghe vậy thì tò mò hỏi "Tên nhóc nhà cậu vậy mà lại ở ghép sao-- !?"

Mộng Nghiên bất chợt từ ngoài cửa đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của 2 người. Cô lễ tân thấy có khách thì cũng quay sang nồng nhiệt đón tiếp.

Mộng Nghiên vừa bước vào cửa hàng đã thở hổn hển, tay rút từ trong balo ra 1 tờ tiền, đặt lên quầy lễ tân, cô lễ tân như hiểu ý mà lấy từ chiếc tủ lạnh đằng sau ra 1 chai nước giải khát đưa cho Mộng Nghiên. Vừa nhận được chai nước Mộng Nghiên đã mở nắp, vội vàng uống 1 ngụm lớn, chẳng mấy chốc đã uống cạn nước trong chai, sảng khoái nói "Sống lại rồi ah~~~!"

Vừa sống lại, Mộng Nghiên đã nhanh chân bước đến gần nơi Tần Vũ đang chọn nguyên liệu, ánh mắt lấp lánh nhìn vào mấy miếng thịt bò nạc mỡ hoàn hảo đang được bảo quản kỹ càng, rồi lại nhìn Tần Vũ định nói gì đó nhưng bị cậu cắt ngang

"Cuối tháng rồi, thứ đó không nằm trong phạm vi kinh tế của chúng ta"

Mộng Nghiên tự tin đáp "Cậu không phải lo, tớ có đủ tiền !"

Tần Vũ mặt nổi gân xanh, khó chịu lớn tiếng "Hả!? bộ cậu là con ngốc hả ! hôm nay cậu đủ tiền mua thứ này vậy ngày mai thì sao !? tuần sau thì sao !!!?"

Mộng Nghiên khi bị mắng thì co rúm lại như 1 chú mèo con gặp thú dữ, cô khóc ròng đáp "Không mua thì không mua, cần gì phải mắng người ta như vậy, cậu cũng quá hung dữ rồi ah~~~"

Tần Vũ vẫn tiếp tục thông não cho Mộng Nghiên trong khi cô lễ tân thì che miệng cười khúc khích, thầm cảm thán [ "Đúng là tuổi trẻ ah~~~" ].

Buổi tối hôm đó

Mộng Nghiên trông có vẻ đang khá căng thẳng, bấm chuông nhà Tần Vũ. Mặc dù chính cô là người chủ động bấm chuông nhưng khi Tần Vũ ra mở cửa thì cô lại giật bắn lên, mặt cúi gằm xuống, 2 má bất chợt đỏ ửng.

Tần Vũ thấy thế thì đột nhiên cảm thấy như có 1 cảm giác bất an đang không ngừng dâng lên, cậu thầm nghĩ trong lòng [ "Phản ứng này của cậu ta kh-không phải là lại định khóc lóc ăn vạ mình đấy chứ !?" ] Tần Vũ chỉ vừa nghĩ đến thôi đã sợ xanh mặt, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.

Mộng Nghiên lúc này lấy hết can đảm, nhắm chặt mắt lại nói "Tiểu Vũ ! chúng ta ở ghép có được không !!!"

Tần Vũ nghe xong vẫn còn chưa dám tin rằng những lời này sẽ được phát ra từ miệng của Mộng Nghiên mà hóa đá tại chỗ, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào, bằng biểu cảm gì.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu lắp bắp hỏi lại cô

"C-cậu ng-nghiêm túc sao !?"

Mộng Nghiên khẳng định chắc nịch, cô bắt đầu giải thích "Căn chung cư chúng ta đang sống cũng không phải hạng xoàng! Chính vì lẽ đó mà giá tiền thuê phòng 1 tháng cũng không hề nhỏ!... Cậu nghĩ thử xem, nếu chúng ta trả phòng đơn, chuyển lên phòng đôi sống, tuy giá sẽ tăng lên 1,3 lần so với phòng đơn nhưng số tiền còn dư thực sự vẫn rất lớn! nhờ đó mà chúng ta có thể ăn uống tùy thích, tiêu xài thoải mái! Chẳng phải cậu vẫn luôn để ý đến cái chảo chống dính cao cấp ở siêu thị nhưng không nỡ mua đấy sao !!?"

Tần Vũ nghe thấy 1 màn này thì cũng bắt đầu do dự, trầm ngâm suy tư. Mộng Nghiên khi thấy Tần Vũ sắp bị hạ gục thì nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tung chiêu tất sát

"Có được không ?" Đôi mắt long lanh ngước lên nhìn Tần Vũ, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái

Tần Vũ bị tấn công bất ngờ, không thể chống đỡ, 2 má cậu nóng ran, đỏ ửng, quay mặt sang hướng khác ngượng ngùng đáp "Ch-chuyện này c-cũng không phải là không được, nh-nhưng tôi vẫn cần thêm thời gian để suy nghĩ" ...