Lâm Tinh Thần cuối cùng cũng đồng ý giúp Ngô Gia Minh, hôm nay là ngày đầu tiên cậu làm người mẫu, cũng có chút hồi hợp.
Trong phòng điêu khắc chỉ có hai người.
Ngô Gia Minh ngại ngùng nói “Đàn anh, làm phiền anh cởi áo ra đi ạ”.
Lâm Tinh Thần thản nhiên gật đầu “Được”. Lần đầu tiên cậu cởi áo cho người khác xem như vậy, còn là ban ngày nữa, nhưng vì nghệ thuật cậu sẽ làm hết mình.
Mà lúc này ở một nơi khác.
“Nè, Lâm Tinh Thần đâu, trưa giờ không thấy cậu ấy” Một người hỏi rồi nhìn Ngôn Tranh.
Ngôn Tranh vẫn im lặng.
Một người khác lên tiếng “À tớ nghe nói cậu ấy làm người mẫu cho học đệ bên khoa điêu khắc”.
“Có phải là người tên Ngô Gia Minh hôm trước không?”.
Người nọ gật đầu “Đúng rồi, nhìn là biết có ý với Lâm Tinh Thần, lần này lại còn kêu người ta làm người mẫu khoả thân gì đó, còn không phải là nhân cơ hội để ăn đậu hũ của Tinh Thần sao”.
“Rầm” Ngôn Tranh đứng bật dậy tạo ra một tiếng động cực lớn.
Không đợi mọi người lên tiếng, hắn đen mặt hỏi “Ở đau?”.
Mọi người ngơ ngác “Cái gì ở đâu?”.
Ngôn Tranh gằn giọng “Lâm Tinh Thần”.
Một người đáp “Ở phòng điêu khắc C”.
Ngôn Tranh liền như một ngọn gió chạy vụt đi.
Cửa phòng điêu khắc “Ầm” một tiếng bị người khác đẩy vào, Lâm Tinh Thần liền vội vàng lấy áo bận vào.
Nhìn Lâm Tinh Thần chỉ cởi nửa người trên, trong lòng Ngôn Tranh liền thấy nhẹ nhõm.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Tinh Thần kinh ngạc hỏi.
Ngôn Tranh đi đến kéo tay Lâm Tinh Thần “Đi cùng tôi”.
Không cần biết có được đồng ý hay không đã kéo người rời đi. Lâm Tinh Thần nói với lại “Ngô Gia Minh, hôm nay tới đây thôi nhé”.
Ngôn Tranh siết tay cậu chặt hơn, kéo đến một góc ít người qua lại.
Lâm Tinh Thần xoa xoa cổ tay hỏi “Cậu làm gì vậy?”.
Ngôn Tranh hậm hực nói “Cậu mới là làm gì, lại cờ đi đồ cho người khác nhìn?”.
Lâm Tinh Thần trợn mắt “Chúng tôi là đang làm nghệ thuật đấy, cậu không biết hả? Hơn nữa tôi có cởi áo cho người khác xem thì có liên quan gì đến cậu?”.
Ngôn Tranh tức giận “Cậu…đừng quên lần đó là cậu có lỗi với tôi”.
Lâm Tinh Thần lập tức nói lại “Chẳng phải cậu bảo xem như chưa có gì hay sao”
“Nói tóm lại cậu không được cởi đồ cho người khác xem nữa, nếu không thì đừng trách tôi nói ra mấy chuyện xấu xa của cậu” Ngôn Tranh nói rồi liền quay người rời đi.
Lâm Tinh Thần bực tức nhìn bóng lưng rời đi, đúng là con người không biết nói lý lẽ.
——————————————————-
Mấy ngày nay Lâm Tinh Thần cố hết sức để tránh đụng mặt Ngôn Tranh, cuộc sống coi như sóng yên biển lặng. Nhưng chung một nhà, chung một trường và chung một ngành sao có thể không gặp nhau được chứ.
Lâm Tinh Thần vừa từ phòng tắm bước ra đã gặp ngay Ngôn Tranh đang đẩy cửa vào, sau lưng còn có Ninh Tuệ.
Ánh mắt cậu lập tức rơi lên người cô.
Ngôn Tranh vô cớ bối rối nói:
“Tớ bỏ quên đồ, cậu ấy nói muốn đi cùng nên…”
Không để Ngôn Tranh nói xong, Lâm Tinh Thần đã lạnh nhạt “Ừ” một tiếng sau đó quay người đi vào phòng.
Ngôn Tranh liền nhanh hơn một bước nắm lấy tay cậu:
“Tôi cũng đã giải thích rồi, cậu còn giận dỗi cái gì?”.
Lâm Tinh Thần trợn mắt:
“Tôi không có giận dỗi, cậu mau buông tay, bạn gái cậu đang nhìn kìa”.
“Cậu..”.
Ngôn Tranh bực tức nhìn cậu, vẫn không buông tay.
Ninh Tuệ đứng ngoài cửa nhìn một màn này, lúng túng nói:
“Tinh Thần, cậu đừng trách đừng trách Ngôn Tranh, đều là do tớ đòi đến đây, xin lỗi cậu”.
Lâm Tinh Thần thật là hết nói nổi, cậu đã nói là không có gì rồi mà, sao lại thay phiên nhau diễn vậy.
Lúc này điện thoại Lâm Tinh Thần vang lên, cậu giật mạnh tay khỏi tay Ngôn Tranh sau đó lấy điện thoại ra xem, thấy là số từ nhà gọi đến, cậu nhanh chóng bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Lâm:
“Tiểu Thần, xảy ra chuyện lớn rồi, con mau về đi”.
Lâm Tinh Thần đáp:
“Dạ” rồi ngắt máy.
Cậu xoay người muốn quay về phòng thay đồ thì lại bị Ngôn Tranh kéo lại:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Tinh Thần giật phắt tay ra nói:
“Không liên quan đến cậu” rồi đi về phòng.
Thật ra lúc nảy giọng mẹ Lâm không tính là lớn nhưng đủ để Ngôn Tranh bên cạnh nghe thấy.
Ngôn Tranh đi đến nói gì đó với Ninh Tuệ, sau đó cô liền rời đi.
Lâm Tinh Thần thay đồ ra thì thấy Ngôn Tranh đứng một mình ngay cửa.
Anh nhìn cậu nói:
“Tôi đi cùng cậu”.
Lâm Tinh Thần cũng không còn tâm trạng nào quản anh nữa, mặc cho Ngôn Tranh muốn làm gì thì làm.
Hai người cùng lên xe về nhà Lâm Tinh Thần, vừa vào phòng khách đã gặp được ba mẹ Lâm, ngồi đối diện còn có ba mẹ Ngôn, không khí vô cùng trầm lặng.
Ba mẹ Ngôn thấy Ngôn Tranh về thì ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Ngôn cũng về sao?”.
Ngôn Tranh gật đầu sau đó cũng không nói gì thêm.
Lúc này Lâm Tinh Thần lên tiếng:
“Ba mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Ba Lâm vẫn cuối mặt trầm lặng.
Mẹ Lâm bên cạnh liền rầu rĩ nói:
“Tiểu Thần, ba con bị người ta gạt, bây giờ liền mang trên người một đóng nợ nần”.