Lâm Tinh Thần đi rồi Ngôn Tranh mới cảm nhận được cuộc sống của hắn tẻ nhạt đến cỡ nào, hắn cũng đã chia tay với Ninh Tuệ.
Bây giờ trừ thời gian đến trường thì cũng chỉ nằm ì ở nhà, hắn luôn trông tin tức của cậu. Một con mèo nhảy vào ban công tạo ra tiếng động hay một cơn gió thổi đến cũng có thể khiến hắn ảo tưởng là Lâm Tinh Thần trở về.
Ngôn Tranh thậm chí đã mơ hàng trăm giấc mơ về Lâm Tinh Thần, nhưng khi tỉnh lại mới đối diện với sự thật căn nhà chỉ còn mình hắn, lạnh lẽo vô cùng.
Ngôn Tranh cũng từng hỏi ba mẹ, gia đình Lâm Tinh Thần có gọi về hay không, nếu có hắn cũng chỉ nghe tiếng cậu một chút là tốt lắm rồi, nhưng đổi lại luôn là cái lắc đầu thở dài của ba mẹ Ngôn.
Ngôn Tranh như mọi ngày, thẩn thờ ngồi trong lớp.
Một người bạn lại gần hỏi:
“Tinh Thần vẫn không liên lạc gì à?”.
Ngôn Tranh lắc đầu.
Người kia lại nói:
“Thằng nhóc này thật là, được sang nước ngoài sống một cái liền quên hết bạn bè”.
Ngôn Tranh vẫn im lặng, người kia thấy Ngôn Tranh không muốn nói chuyện nên liền rời đi.
Mọi người đều nhận ra từ lúc Lâm Tinh Thần rời đi thì Ngôn Tranh rất ít giao tiếp cùng người khác trừ những việc cần thiết.
Hôm nay chủ nhiệm thông báo với tất cả mọi người buổi tối sẽ có một cuộc đấu giá từ thiệu để gây quỹ giúp đỡ cho các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, bắt buộc mọi người phải tham gia. Nếu có thể có thêm vật để đấu giá thì càng tốt.
Cả lớp liền bắt đầu xôn xao bàn tán có nên đem theo đồ để đấu giá hay không.
Ngôn Tranh lại nghĩ đến, Lâm Tinh Thần rất thích những hoạt động như này thì phải, lần trước cậu ấy còn đem đồ theo để đấu giá.
Thực ra Ngôn Tranh không có hứng thú với những hoạt động này, nhưng lần này anh lại muốn đi, anh muốn tiến gần với Lâm Tinh Thần hơn.
Ngôn Tranh cùng những người bạn khán đài trong phòng đấu giá, vị trí có tầm nhìn khá tốt.
Hơn năm phút sau, khán đài chậc ních người, vật phẩm đấu giá đầu tiền cũng được đem lên.
Người phụ trách đấu giá lên tiếng:
“Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt tại cuộc đấu giá thiện nguyện ngày hôm nay, tất cả doanh thu ngày hôm này đều sẽ được đem đi làm từ thiện”.
“Và vì những món đồ đấu giá hôm nay đều là đồ đặc biệt nên mỗi người chỉ có thể mua được tối đa năm món”.
“Vật phẩm mở đầu cho cuộc đấu giá chính là dây chuyền ngọc lục, có thể đem lại bình an và may mắn. Giá khởi điểm là hai trăm tệ”.
Ngôn Tranh nhìn sợi dây chuyền nhỏ, mặt của nó là một viên ngọc màu xanh lục, nếu như nó được đeo trên chiếc cổ trắng mịn của Lâm Tinh Thần thì sẽ xinh đẹp biết mấy.
Nghĩ là làm, Ngôn Tranh liền giơ bảng đấu giá lên rồi lớn giọng nói:
“Năm trăm tệ”.
Người phụ trách đấu giá liền hào hứng:
“Oa, người đầu tiên đã đẩy giá lên như vậy, còn ai ra giá cao hơn không?”.
Một người khác lên tiếng.
“Sáu trăm tệ”.
Lại một giọng nói khác vang lên:
“Tám trăm tệ”.
Ngôn Tranh tiếp tục giơ bảng:
“Một ngàn tệ”.
Lúc này khán đài im lặng, người phụ trách đấu giá lên tiếng:
“Vị khách này ra giá một ngàn tệ, còn ai trả giá cao hơn không?”.
Khán đài tiếp tục im lặng.
“Một ngàn tệ lần thứ nhất”.
“Một ngàn tệ lần thứ hai”.
“Một ngàn tệ lần thứ ba”.
“Thành giá, một ngàn tệ cho dây chuyền ngọc lục”.
Buổi đấu giá lại tiếp tục, chỉ cần thấy những trang sức đẹp thì thì Ngôn Tranh không ngần ngại giành lấy, rất nhanh đã mua đủ năm món.
Nhưng vẫn không hay biết gì mà đưa bảng lên tiếp.
Người phụ trách nói:
“Vị khách này, cậu đã mua đủ năm món rồi, không thể mua tiếp đâu, phải nhường lại cơ hội cho những người khác nữa chứ”.
Ngôn Tranh đành để bảng xuống.
Người bạn bên cạnh lên tiếng:
“Nè, sao mày lại mua nhiều trang sức như vậy, có người yêu mới rồi hả?”.
Nghe hay từ ‘người yêu’, trong đầu liền hiện lên gương mặt của Lâm Tinh Thần, nếu cậu là người yêu của hắn thì tốt rồi.
Lại không khỏi nhớ đến ánh mặt thâm tình, ngượng ngùng của Lâm Tinh Thần khi nhìn mình, và cả sự khổ sở khi thấy hắn đi bên cạnh Ninh Tuệ.
Nếu ông trời cho hắn một cơ hội nữa, hắn chắc chắn sẽ nói rõ với Lâm Tinh Thần, không để cho cậu phải một mình đau khổ nữa.
Người bên cạnh thấy Ngôn Tranh không trả lời liền tưởng cậu có người yêu thật, không khỏi sửng sốt:
“Thật à, nhanh như vậy mày lại có người yêu khác?”.
Ngôn Tranh liền phủ nhận:
“Không có”.
Người kia gật đầu:
“Làm tao tưởng mày là một tên trăng hoa rồi chứ haha”.
Ngôn Tranh lại nói:
“Nhưng tao có người mình thích rồi”.
“Người mày thích…à…người…cái gì?…Mày thích ai?”.
Ngôn Tranh thẳng thắn nói:
“Lâm Tinh Thần”.
Người kia càng giật mình hơn:
“Lâm…Lâm…”.
Còn chưa nói xong thì Ngôn Tranh bên cạnh đột nhiên đứng phắt dậy.