Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 196.2: Tri Vị (4.2)




Chương 196.2: Tri Vị (4.2)

Sự khác biệt lớn nhất giữa cảnh giới Nhất Lưu và cảnh giới Tuyệt Đỉnh là dòng khí của võ giả cảnh giới Tuyệt Đỉnh dần dần hòa làm một với cơ thể.

Dòng khí vốn ẩn chứa bên trong đan điền sẽ trải qua quá trình biến đổi sau khi vượt qua bức bình chướng cùng với sự giác ngộ mới.

Đan điền thức tỉnh sau giấc ngủ đó và dòng khí tràn vào khu vực đó, giúp tăng cường sức mạnh cho cơ thể của võ giả.

Nó cho phép các võ giả nhìn thấy nhiều hơn và nghe thấy nhiều hơn một cách tự nhiên mà không cần phải mài giũa các giác quan của họ.

Đó chính là điểm khởi đầu để vượt qua khả năng của con người.

Đó chính là cảnh giới Tuyệt Đỉnh.

Vậy...

Thế còn Hợp Nhất thì sao?

Nhiều người đã trả lời câu hỏi này, tuy nhiên câu trả lời của họ lại khác nhau.

Cuối cùng thì ý nghĩa của chúng đều giống nhau.

Tôi dám gọi giai đoạn này là một quá trình siêu việt.

Có thể làm được những điều mà trước đây họ không thể làm được.

Trong kiếp trước của tôi, ma nhân mang họ Hoàng Phủ, Tĩnh Quyền, đã mô tả quá trình này là trở thành Thần.

Lúc đó, tôi đã cốc vào đầu hắn, nói rằng điều đó nghe thật nhảm nhí, nhưng sau đó tôi đã hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn ta.

Nhận ra rằng cảnh giới này đã vượt qua cảnh giới Tuyệt Đỉnh ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Sau khi đạt tới Cõi Hợp Nhất và thăng lên cao hơn nữa...

Tôi đã đạt tới một cảnh giới ‘tối thượng’.

Đó là cách tôi chọn để mô tả nó.

-Rầm!

Ngọn lửa nuốt chửng lấy mặt đất và lan ra khắp nơi.

Cảnh tượng ngọn lửa dường như được sinh ra để t·hiêu r·ụi cả khu vực này thậm chí còn khiến tôi thoáng qua sợ hãi.

-Vút!

Sức mạnh của thanh kiếm cắt xuyên qua ngọn lửa.

Thanh kiếm chém không chút sai sót trong chuyển động, nhắm vào tôi với độ chính xác hoàn hảo.

Tôi có thể dễ dàng né được nó vì nó không quá nguy hiểm.

-Vù!

Nhưng đợt kiếm thứ hai mới là đòn t·ấn c·ông thực sự.

“Đồ khốn nạn!”

Cùng với tiếng gầm của Đại trưởng lão, nhiệt lượng bắt đầu lan tỏa và xoáy khắp khu vực.

Đây chính là nhiệt lượng của Đại trưởng lão phóng thích ra.

"Ông thật sự muốn nhìn thấy máu, ta hiểu rồi! Được thôi! Nếu lão muốn như vậy, vậy ta sẽ dạy cho ông một bài học như một người trưởng thành."

"Cái lưỡi của ngươi vẫn chưa c·hết hả? Ngươi vẫn còn nói nhảm nữa?"

-Bụp!

Cùng với một tiếng động nhỏ, tôi nhảy thấp xuống.

Trong lúc tôi lao về phía Đại trưởng lão với một tốc độ cực nhanh thì ngọn lửa bắt đầu bao quanh nắm đấm của tôi.

Mãnh Thú Liệt Nha...

Đó là kỹ năng tôi đã sử dụng trong giải đấu.

-Rầm!

Một ngọn lửa khổng lồ hình thành nên hình dạng một lang khẩu, càn quét toàn bộ khu vực.

Con đường đá tưởng chừng vững chắc đã vỡ nát, chỉ để lại vết hằn sâu rực lửa.

Nếu bây giờ tôi phải chiến đấu với một thiên tài trẻ tuổi khác như lần trước, trận chiến sẽ kết thúc chỉ bằng một đòn duy nhất.

-Vút!

Nhưng ngọn lửa của tôi dễ dàng bị thanh kiếm nóng rực của lão ta chém xuyên qua.

Khi ngọn lửa nổ tung với tiếng vang lớn, tôi quan sát chuyển động của Đại trưởng lão.

Dễ dàng thế sao? Không hẳn vậy.

Thanh kiếm của Đại trưởng lão vô cùng uy lực và hung mãnh, chứng minh cảnh giới võ công của ông, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi ông thở ra...

Tôi nhận thấy lão ta đang dùng sức nhiều hơn mức cần thiết.

Có vẻ như ông ấy đang gặp khó khăn khi sử dụng cơ thể b·ị t·hương tổn của mình.

Điều này giải thích tại sao một võ giả ở cảnh giới Hợp Nhất lại có trông như vậy.

Ngay cả chỉ với một nhát kiếm, tôi cũng có thể nhận ra lão ta đang dùng lực quá mạnh.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu võ giả mà tôi từng thấy trong kiếp này cũng đạt tới trình độ đó.



Tôi không thể đếm hết từng người một, nhưng khi nghĩ về luồng khí uy áp của họ, nếu tôi nghĩ về vị trí của Đại trưởng lão khi so sánh với họ....

Ít nhất thì ông ta cũng không cùng đẳng cấp với họ.

Ngay cả khi so sánh với những người như Thiên Thanh Kiếm, Nam Cung Trấn, tôi vẫn có thể nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh.

Cá nhân tôi có thể đánh giá ông ta hơi thấp, nhưng nếu Nam Cung Trấn đánh nghiêm túc với tôi bằng tất cả sức mạnh của ông ta.

Có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng được 10 hiệp nếu tôi chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy và tránh dùng thủ đoạn.

Đó chính là ý nghĩa của sự khác biệt giữa các cảnh giới.

Thậm chí 10 hiệp thực sự là điều không thể.

Điều đó cũng có nghĩa là tôi vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước.

Nhưng còn Đại trưởng lão hiện giờ thì sao?

Có thể giải quyết được.

Đó là niềm tin được truyền tải bởi bản năng và trực giác của tôi.

-Vút!

Thanh kiếm nhanh nhẹn của Đại trưởng lão vung về phía tôi.

Đây là một đòn kiếm cơ bản, nhưng vì được thực hiện bởi một kiếm giả giàu kinh nghiệm ở cự ly gần nên đòn này khá dữ dội.

Đó là một kiếm thuật quen thuộc.

Cửu Long Xích Thất Kiếm.

Đó chính là Kiếm pháp mà Cửu gia sử dụng.

Sức mạnh cực lớn truyền vào thanh kiếm khiến nó trở nên nguy hiểm, ngay cả khi chỉ sượt qua da.

Tôi có thể biết điều này vì tôi có thể cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra từ thanh kiếm của lão ta, mặc dù tôi cũng đang tích tụ nhiệt.

“Ngươi nhanh hơn ta nghĩ đấy.”

Giữ nhịp thở ổn định, Đại trưởng lão lao về phía tôi với tốc độ nhanh.

Chắc chắn rồi, khi tôi so sánh kiếm pháp của ông với Mậu Diễn và Cửu Tiết Diệp.

Những người cũng sử dụng cùng một loại kiếm pháp, thì chuyển động của Đại trưởng lão giống như so sánh thiên và địa vậy.

-Vút!

Một tia sáng lướt qua má tôi ngay lập tức.

Chậc.

Nếu lão ta không tạm ngưng chuyển động một chút vì bệnh tật thì tôi đã gặp nguy hiểm rồi.

Tôi không cần phải tìm kiếm sơ hở ở đâu xa nữa.

Cơ thể của ông ta có thể đã b·ị t·hương tổn, nhưng lão ta vẫn là một võ giả Hợp Nhất.

“Ngươi đã thể hiện tất cả sự phát điên đó, nhưng ngươi chẳng chứng minh được điều gì cả.”

"Ông chỉ bắt đầu nói sau khi nghĩ rằng mình có thể thắng ta, hả? Ông đúng là một lão già đáng thương."

Đáp lại lời tôi, Đại trưởng lão điều chỉnh lại tư thế và mỉm cười.

-Vút!

Cùng lúc đó, một luồng sát khí dữ dội tỏa ra từ vai của Đại trưởng lão.

Sát khí hòa lẫn với cơn giận dữ khiến không khí trở nên đặc quánh hơn.

Ài.

Tôi lau trán.

Sát khí ghê tởm đã kích hoạt phản ứng của cơ thể tôi, khiến tóc tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sẽ không dễ dàng đâu, phải không?

[Nếu ngươi đã biết câu trả lời thì đừng bận tâm hỏi nữa.]

Ông thật là tệ bạc. Giúp tôi một chút thì có gì sai chứ?

[Ngay cả bản thân ngươi cũng không muốn thế, thế mà ngươi vẫn cứ hỏi, đồ khốn nạn!]

Sau khi nghe câu nói của Thiết lão, tôi tập trung lại ánh mắt.

Tôi vẫn còn một lượng khí tốt trong đan điền của mình.

Tôi nghĩ là còn khoảng một nửa thôi?

Mặc dù đã sử dụng rất nhiều nội khí để phóng lửa khắp nơi một cách liều lĩnh.

Nhưng tôi vẫn còn lại nhiều như vậy, điều này thực sự cho thấy tôi đã tiêu thụ bao nhiêu nội khí trong cơ thể nhỏ bé này.

Nhìn chằm chằm vào tôi, Đại trưởng lão lên tiếng.

“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi”

“Cơ hội nào?”

“Ta không biết ngươi biết được tình trạng của ta như thế nào, nhưng hãy nhìn xem. Cho dù ngươi có tài năng lớn đến đâu, Dương Thiên, ngay lúc này, tất cả những gì ngươi có chỉ là sự khoe khoang.”



"Và?"

“Vậy nên nếu bây giờ ngươi xin lỗi, ta sẽ chấp nhận và tha thứ cho ngươi.”

“Ồ? Ông thực sự sẽ tha cho ta nếu ta xin lỗi như thể không có chuyện gì xảy ra sao? Và ông chẳng nhận được gì đáp lại ư?”

Đáp lại câu trả lời của tôi, Đại trưởng lão bật cười nhẹ.

Sau đó, lão ta tiếp tục nói sau khi thay đổi biểu cảm.

“Ta không biết về điều đó. Để ta dễ dàng tha cho ngươi, ngươi phải làm một số việc mà ta yêu cầu ngươi làm.”

Cuối cùng, về cơ bản lão ta muốn nói rằng ông ta sẽ tha thứ cho tôi chỉ khi tôi xin lỗi và khiến lão ta trông giống như một kẻ tốt ở đây.

Tôi hỏi khi thấy cái miệng vẫn đang lẩm bẩm không hề che giấu lòng tham của lão ta.

“Ông sẽ làm gì nếu không tha ta?”

“Ta có thể đảm bảo với ngươi rằng chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Có lẽ ông ta không thể g·iết tôi ngay được vì tôi là người có huyết mạch trực hệ của gia tộc.

Nhưng lão ta nói rằng lão ấy sẽ làm mọi cách có thể để hủy hoại cuộc đời tôi.

“Cái gì, ông định lại định động đến những người xung quanh ta à?"

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”

Lão ta vẫn tiếp tục giả vờ.

“Tuy nhiên, đó chắc chắn là một điều ta có thể làm."

"Ha ha."

Tôi cố bật cười trước nỗ lực đe dọa trắng trợn của Đại trưởng lão.

Mặc dù thể trạng yếu đi vì bệnh tật, sự sắc sảo của ông vẫn còn nguyên vẹn và không hề che giấu lòng tham ngày một lớn dần theo tuổi tác.

“Dù cuối cùng ông chỉ là một con vật, nhưng có vẻ như ông không còn nhìn thấy gì nữa vì tuổi già.”

"...Ngươi!"

“Ông không hiểu ta đang làm khó dễ ông ư? Ta đang bảo ông cút đi!"

Trước phản ứng gay gắt của tôi, Đại trưởng lão thoáng giật mình.

Có vẻ như ông ấy không ngờ lại nghe được những lời như thế từ tôi.

Ngay sau đó, Đại trưởng lão lại tiếp tục vận khí, sắc mặt cũng đã thay đổi.

Trong nháy mắt, luồng khí của lão ta đã lan tràn khắp Cửu Nhật Nguyệt.

Ngay cả khi mắc bệnh, sức mạnh của ông vẫn rất đáng gờm, khiến tôi tự hỏi ông hẳn phải mạnh mẽ đến mức nào khi còn ở thời kỳ đỉnh phong.

Tuy nhiên, tôi vẫn không sợ.

Ngược lại, tôi thậm chí còn bắt đầu cảm thấy cay đắng.

Hoặc có thể là do tức giận.

“Ngươi đã nói gì thế nhỉ?”

Có phải lão ta hỏi lại vì không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế không?

Hay lão ta lại hỏi lần nữa, hy vọng lần này tôi sẽ trả lời tốt hơn?

Tôi đã trả lời rõ ràng về vấn đề này.

“Nếu ông là một lão khuyển sống ở góc nhà, thì ta bảo ông hãy biết vị trí của mình.”

"Ha ha..."

Đột nhiên, luồng khí lan tỏa khắp nơi biến mất như thể tuyết gặp phải thái dương.

Không, không phải là nó biến mất.

Toàn bộ luồng khí khổng lồ đó, ngay tức khắc đều được truyền vào thanh kiếm của Đại trưởng lão.

“Được thôi, nếu ngươi đã muốn như vậy thì ta sẽ làm theo ý ngươi.”

Sau khi nghe Đại trưởng lão nói thế, tôi cũng tập trung tinh thần lại.

Trông có vẻ hơi nguy hiểm.

Thanh kiếm vốn đã mạnh mẽ của ông ta giờ đã biến thành một v·ũ k·hí có thể gây ra sát thương chí mạng chỉ với một cú sượt qua.

Lão già này, ông ta thực sự muốn g·iết tôi sao?

Nếu không phải như vậy, ít nhất ông ấy cũng đang nghĩ đến việc hủy hoại hoàn toàn cơ thể tôi.

Trong khi quan sát lão ta, tôi cũng tiếp tục vận khí.

Ngay sau đó, Đại trưởng lão bắt đầu di chuyển chậm rãi.

“Là do ngươi gây ra, ngươi phải biết rõ điều đó.”

Sức mạnh áp đảo của luồng khí của ông ta tạo ra ảo giác về một thanh kiếm đang từ từ di chuyển.

Sự biến dạng của không gian xung quanh lão ta khiến không khí tràn ngập cảm giác sợ hãi rõ rệt.

Sau một bước chân nhẹ nhàng, Đại trưởng lão thì thầm trong đầu.



Cửu Long Xích Thất Kiếm, Thất Thức...

...Nhật Thực Phù Kiếm...

Cùng với thanh kiếm chém xuống.

Vầng nguyệt treo trên màn đêm bị cắt làm đôi.

Ngươi sẽ không c·hết.

Đường kiếm chém qua không gian nơi Cửu Dương Thiên đang đứng.

-Xoẹt!

Ngay khi nhát kiếm chạm xuống đất, nó đã phá hủy mọi thứ xung quanh.

Đòn t·ấn c·ông mạnh đến mức âm thanh của mọi thứ bị phá hủy vang lên liên tục không ngừng, phá hủy cả những tòa lầu các gần đó.

Đó là kiếm pháp của Cửu Nhật Nguyệt và là thức cuối cùng của nó.

Đây là thức mà Đại trưởng lão khó có thể thành thạo trong những năm cuối đời.

Đòn t·ấn c·ông vừa rồi của lão ta yếu hơn nhiều so với lần đầu lão sử dụng nó.

Nhưng như vậy là đủ rồi.

Vừa đủ để không g·iết c·hết hắn ta.

Đó chính là điều mà Đại trưởng lão mong muốn.

Xét theo cảnh giới hiện tại của hắn thì điều này không thể g·iết c·hết hắn ta được.

Khi luồng khí tiếp tục lan tỏa khắp khu vực, Đại trưởng lão đặt tay lên ngực, thở hổn hển.

“Hộc...Hộc...!”

Sử dụng nhiều khí hơn mức cần thiết, cơ thể lão ta bắt đầu bị phản phệ.

Vì tình hình quá tệ nên Đại trưởng lão cảm thấy mình phải nghỉ ngơi ít nhất 15 ngày.

“...Nhưng dù vậy, nếu ta có được nhiều như vậy...”

Đó không phải là một cuộc trao đổi tồi.

Đại trưởng lão có lý do chính đáng để khiến con trai của Chiến Thần Hổ tàn tạ như vậy.

Với lại lão ta cũng sẽ tranh thủ thời gian để tiêu hủy toàn bộ bằng chứng trong tầng hầm của mình trong khi vẫn giữ im lặng với Cửu Dương Thiên.

Nhiều như vậy là...

"Dù sao thì..."

"...!"

“Lão già này đúng là đồ điên.”

Sau khi nghe thấy giọng nói đột ngột, Đại trưởng lão cố gắng gượng dậy khỏi cơ thể mệt mỏi.

Giọng nói đó không nên phát ra rõ ràng như vậy vào lúc này.

-Rầm!

Trước khi ông kịp phản ứng, một cú đấm đã đánh vào bụng ông, khiến lão ta gập người lại.

Không kịp kêu lên vì cơn đau dữ dội, lão ta ngẩng đầu lên khi một nắm đấm khác giáng vào mặt.

Cùng lúc đó, răng của ông bật ra khỏi miệng, máu phun ra.

Ông ta không có thời gian để phản ứng với những gì vừa xảy ra.

Thứ duy nhất ông có thể nhìn thấy là lửa.

Tuy nhiên...

...Thanh thiên...?

Màu sắc của ngọn lửa đã khác nhau.

Ngọn lửa mà Cửu Dương Thiên trước đó phóng thích ra có màu đỏ nhạt.

Nhưng không hiểu sao màu sắc mà Đại trưởng lão đang nhìn thấy lúc này lại là thanh sắc tuyệt đẹp, gợi nhớ đến thanh thiên.

Tuy nhiên lão ta không thể xem nó lâu được.

-Rụp!

Trong nháy mắt, chân của ông ta bị gãy và cơ thể của Đại trưởng lão bị ném xuống đất.

“Ư...Ư...”

Vị Đại trưởng lão quỳ xuống, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ từ miệng mình.

Ông ta không thể hét lên bình thường vì toàn bộ răng của lão ta đã bị nhổ hết.

“Ta đã nói với ông rồi.”

Sau khi nghe thấy giọng nói ngay trước mặt, Đại trưởng lão từ từ ngẩng đầu lên.

Ở đó, Cửu Dương Thiên đang nhìn xuống ông trong trạng thái nguyên vẹn hoàn toàn...

"Ta sẽ nhổ hết răng của ông ra nếu ông sủa quá nhiều."

Với ngọn lửa thanh sắc bao quanh toàn bộ cơ thể.

...