Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 191: Lão khuyển




Chương 191: Lão khuyển

- Sột soạt.

Làn tro đen bay theo làn gió đi xa.

Đó là vì ngọn lửa cố tình không được kiểm soát của tôi đã lan rộng ra khu vực xung quanh.

“G...Giết... Ta... đi...”

Sau khi nghe tên khốn đó cầu xin một cách tuyệt vọng, tôi đã chấp nhận mong muốn của hắn.

-Rắc!

Tên khốn đó c·hết khi tôi vặn cổ hắn.

Kể cả khi tôi để hắn ta yên thì c·ái c·hết của hắn cũng là điều không thể tránh khỏi.

Tôi không dễ dàng kiểm soát sức mạnh của mình, vì đã qua một thời gian lâu rồi.

Nếu là tôi ngày xưa, tôi sẽ chỉ dùng đủ sức mạnh để h·ành h·ạ một cách từ từ chứ không phải g·iết luôn như này.

Tuy nhiên, điều đó quá khó khăn với tôi vào thời điểm này.

[Ngươi đã biến nơi này thành một bãi chiến trường nhỏ.]

Thiết lão lên tiếng và quan sát hậu quả.

Chiến trường ư?

Có vẻ như vậy thật.

Những ngọn lửa lơ lửng dai dẳng, nhuốm lấy lục sắc kỳ lạ, nhấp nháy, tỏa ra một thứ quang minh kỳ lạ.

Và mùi h·ôi t·hối k·hông r·õ n·guồn g·ốc bốc ra từ những xác c·hết trong đ·ám c·háy.

Một trong số chúng đã hoàn toàn tan thành tro bụi khi tôi hấp thụ toàn bộ luồng khí của chúng.

Còn năm tên còn lại đã kết thúc cuộc đời bằng cách trờ thành tro bón cho đất.

Hơn nữa, vì còn một gã khác đã biến thành bụi mà tôi đã gặp trước đó, nên tổng cộng có bảy người.

...Có bao nhiêu tên khốn nạn như thế này?

Tôi biết rằng không chỉ có một, mà còn có tới hai tên khốn có thể thay đổi ngoại hình thành bất kỳ ai nếu chúng muốn.

Đây là một sự thật mà tôi không hề biết trong kiếp trước.

Tôi đã loại bỏ hết chúng chưa, ít nhất là cho đến bây giờ?

Cái c·hết bị t·hiêu s·ống mà tôi dành cho bọn chúng còn xa mới được gọi là một kết cục thanh thản.

Tuy nhiên, đôi lông mày nhíu lại của tôi đã đệ lộ sự bất mãn dai dẳng của tôi.

Không phải vì tôi cảm thấy tệ nên tôi tự tay g·iết họ.

Đã quá lâu rồi tôi không còn cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ chuyện đó.

Tôi không thu được nhiều lợi ích từ việc này.

Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn buồn bực.

Có năm cái miệng mà tôi có thể moi được thông tin, nhưng thông tin chi tiết mà tôi thu thập được từ họ chẳng đáng kể gì.

Không phải là họ không nói gì cả, mà là họ không cung cấp thông tin chi tiết mà tôi cần.

Mặc dù có nhiều khả năng là họ không thể nói gì về điều đó cả.

Cái cấm chú khó chịu đó.

Tôi biết rằng những người có bí mật quan trọng, về cơ bản đều phải mang theo bí mật đó theo bên mình cho đến khi họ lăn ra c·hết.

Vì vậy, đo tình huống phức tạp này khiến tôi không thể moi được thông tin gì từ họ.

Điều duy nhất tôi biết được là họ thực sự là người của Cửu gia.

Tôi không nhận ra khuôn mặt của họ khi nhìn họ, nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Bởi vì tôi không biết mặt tất cả các võ giả trong gia tộc mình.

Tuy nhiên, nguồn khí đặc biệt xung quanh họ chắc chắn thuộc về Cửu Nhật Nguyệt.

Đó chính là luồng khí của Cửu Nhật Nguyệt mà Cửu Tiết Diệp và Đại trưởng lão nắm giữ.

Nó khác với tính p·há h·oại của Hỏa khí đặc trưng của huyết mạch trực hệ Cửu gia.

Đây là thông tin tôi nhận được từ tên thứ ba, sau khi tôi t·hiêu s·ống tên thứ hai.

Đây cũng là điều tôi mong đợi, nên thực ra nó không hữu ích lắm.

Nhưng tại sao họ lại hợp tác với những tên khốn lạ mặt khác?

Lý do tôi không thể có được thông tin về điều này là vì chính họ cũng không biết rõ.

Họ chỉ là những quân cờ tuân theo lệnh của những người có quyền thế cao hơn, chắc chắn những tên đó đeo mặt nạ để che giấu danh tính.

Và cũng có khả năng đây là lời nói dối.

Điều đó không hẳn là không thể, nhưng viễn cảnh đó không có mấy tính khả thi.

Trọng tâm của tôi không phải là giải mã lý do tại sao tôi, một người có quan hệ huyết thống trực hệ, lại bị đối xử như vậy.

Rốt cuộc thì, không đời nào tôi có thể tin tưởng cái tên đó trong một thế giới, mà ngay cả những người thân trong gia đình cũng khó có thể tin tưởng lẫn nhau.

Điều quan trọng cuối cùng là tôi không thể moi được thông tin thực sự nào từ họ.

Tôi đã thu thập được một số thông tin hữu ích, nhưng tôi không thể nắm được những phần quan trọng nhất.

Tôi không thể xác nhận rằng tất cả những điều này đều do Đại trưởng lão gây ra.

Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi có thể phá vỡ cấm chú của họ.



Để phá vỡ cấm chú trói buộc người khác, người phá vỡ nó phải có cảnh giới cao hơn người đã khắc cấm chú lên họ.

Với lại người ta cũng cần phải sử dụng dòng khí một cách cực kỳ chính xác.

Tôi thậm chí không thể nghĩ đến việc thử làm những điều như vậy ở trình độ hiện tại của mình.

Vì tôi đã có thói quen sử dụng một lượng khí vô lý trong các trận chiến kể từ kiếp trước, nên tôi không giỏi sử dụng nó một cách chính xác.

Tên khốn đó giỏi việc này hơn tôi.

Con khuyển điên của phái Võ Đang, hắn ta tỏ vẻ rất hứng thú đối với cấm chú.

Thủy Long của phái Võ Đang có vẻ phù hợp hơn để phá nó so với tôi.

“Chậc.”

Tôi đứng dậy sau khi tặc lưỡi.

Cùng lúc tôi đứng dậy, tôi thu hồi toàn bộ luồng khí mà tôi đã phân tán ra khu vực gần đó.

-Vù!

Cùng với làn gió nhẹ và luồng khí đi vào cơ thể, ngọn lửa xung quanh tôi dần tắt lịm đi.

Tôi không thể đưa ra được lý do nào để bào chữa cho việc này, nhưng điều đó không quan trọng.

"Ta có thể tự nghĩ ra một cái nếu cần.”

Điều quan trọng cuối cùng là lão ta đã bắt đầu nhe nanh với tôi.

“Mặc dù ta đã cảnh báo lão ta một cách khá rõ ràng rồi.”

Tôi nhớ mình đã kể cho con cáo già nghe về chuyện một con vật cưng sẽ thế nào nếu nó nhe nanh với chủ nó, nhưng có vẻ như nó không hiểu được thông điệp đó.

[Ngươi đang nghĩ đến việc loại bỏ hắn ta sao? Lão già đó à?]

Để trả lời câu hỏi của Thiết lão, tôi phải suy nghĩ một chút.

“Ta muốn để lão ta sống đến năm sau... nhưng ta có thể làm gì nếu lão lao vào ta như thế này?”

Kể cả lão ấy có làm gì đi nữa, tôi cũng nghĩ sẽ bỏ qua trừ khi đó là chuyện lớn.

Nhưng ông ta đã vượt qua ranh giới lần này, vị Đại trưởng lão đó.

Tôi không thể bỏ qua sau khi chứng kiến việc ông ta cố gắng làm hại Nam Cung Phi.

[...Vậy là ngươi đang nói rằng ngươi sẵn sàng để tha thứ cho hắn, cho đến khi hắn ta nhắm đến vị tân nương kia của ngươi?]

Ý tôi là tôi không thể để cho lão ta tự do tự tại như vậy, vì lão ấy đã nhắm đến những người thân cận với tôi.

Tại sao lại bóp méo lời của tôi?

[Ngươi thậm chí còn chẳng phản ứng gì về việc ta gọi con bé đó là tân nương của ngươi, đồ khốn nạn thối tha!]

Tôi biết rằng ông sẽ tiếp tục chửi rủa tôi nếu tôi tranh cãi với lão về chuyện này, nên tôi quyết định lờ ông ấy đi.

Tôi phủi bụi trên người và nhìn xung quanh.

Ngay cả ma vật cũng không dám ăn thứ này.

Những xác c·hết chuyển sang hắc sắc, sau khi bị thiêu đến mức ngay cả ma vật cũng không muốn nếm thử.

Tôi giảm bớt các giác quan nhạy bén của mình để đề phòng, nhưng ngay khi tôi sắp quay lại trại thì...

Tôi cảm thấy có sự hiện diện đằng sau mình.

“Ah.”

Khi tôi quay lại để xem đó là ai thì đó là Nam Cung Phi, người đã tiến về trại trước đó.

Cô nói rằng cô ấy sẽ quay lại và cô đã giữ lời hứa.

Tôi nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi và hỏi.

“Sao ngươi lại tới đây? Ta vừa định đi rồi."

Theo lời tôi nói, Nam Cung Phi chỉ thở hổn hển, không phản ứng gì cả.

Có vẻ như cô ấy đến rất vội vã, vì mái tóc của cô vốn được gia nhân chải chuốt gọn gàng giờ đã trở nên rối bù.

Hơn nữa, khi nhìn thấy những chiếc lá mắc trên mái tóc cô ấy, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp cô.

Cô ấy có cần phải vội như vậy khi đến đây không?

Khi tôi bắt đầu có suy nghĩ đó, Nam Cung Phi đã hỏi tôi.

“...Ngươi... ổn chứ?"

Tôi gật đầu trước câu hỏi của Nam Cung Phi.

Tôi đâu có b·ị t·hương ở đâu đâu, vậy trông tôi vẫn ổn chứ?

“Ta đã qua thời kỳ b·ị đ·ánh đòn rồi.”

Tôi nói đùa, nhưng Nam Cung Phi tiến về phía tôi, chọc tôi nhiều chỗ với vẻ không tin tưởng.

“Hửm, có chuyện gì với ngươi vậy?”

“...Ngươi có thể bị... tổn thương.”

“Ta ổn. Với lại ta đã bảo ngươi bảo vệ Vi Tuyết A ở đó mà?”

Vậy tại sao ngươi lại chọn chọc ta nếu ngươi đang muốn kiểm tra xem ta có ổn không?

Khi tôi lên tiếng sau khi hơi lùi lại, Nam Cung Phi đáp lại, hơi tránh giao tiếp bằng mắt.

“Không có gì...xảy ra cả.”

Ừm, vậy thì tốt.

Mặc dù tôi đã chắc chắn rằng mục tiêu của họ ngay từ đầu đã không phải ở trong trại.



Có vẻ như đây không phải là một vụ á·m s·át.

Có quá nhiều yếu tố không hợp lý để coi đây là một vụ á·m s·át.

Đầu tiên, những người họ cử đi quá yếu để thực hiện nhiệm vụ như vậy.

Nếu họ theo dõi tôi từ hồi Hà Nam, họ sẽ có mọi thông tin về tôi nhờ vào màn thể hiện của tôi trong giải đấu.

Điều này có nghĩa là họ không thể chỉ tổ thức một nhóm chỉ toàn là những võ giả Nhất Lưu.

Tất nhiên, họ có vẻ được đào tạo bài bản về việc theo dõi, nhưng á·m s·át lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Nếu họ muốn á·m s·át tôi thay vì theo dõi tôi, họ sẽ cần phải chuẩn bị nhiều hơn nữa.

Mặc dù tôi nghi ngờ rằng họ đã dự tính đến việc Nam Cung Phi và tôi có thể bắt được họ.

Tôi là một ngoại lệ, nhưng tôi thực sự ngạc nhiên khi Nam Cung Phi cũng có thể tìm ra cách.

Tôi đã mượn lực lượng từ bảo vật, nhưng tôi không thể hiểu được Nam Cung Phi dựa vào cách nào, người mà có thể tự mình nhìn thấu danh tính thực sự của họ.

“Làm sao ngươi biết đó không phải là Mậu Diễn?”

"Hửm...?"

“Ta chỉ ngạc nhiên vì ngươi chắc chắn như vậy.”

Hắn ta không chỉ mặc đồng phục giống hệt Mậu Diễn mà ngay cả ngoại hình và khí chất cũng giống hệt.

Dòng khí bên trong cơ thể có thể khác biệt, nhưng điều đó không thể biết được trừ khi cô đặt tay trực tiếp lên cơ thể hắn ta hoặc cô đã đạt đến cảnh giới ‘Siêu Phàm’ của võ công.

Nam Cung Phi đảo đôi mắt ngọc long lanh của mình trước câu hỏi của tôi.

“Hắn có mùi khác lạ.”

Sau đó cô ấy trả lời như vậy.

Mùi...?

Khi tôi chăm chú nhìn Nam Cung Phi sau khi cô đưa ra câu trả lời bất ngờ đó, tôi thấy cô đang nhìn xung quanh chứ không nhìn tôi.

Sau khi quan sát vùng đất đen kịt và những xác c·hết dưới tay tôi, cuối cùng cô ấy cũng nhìn tôi.

Mặc dù trông có vẻ vô cảm, nhưng lúc này có điều gì đó ẩn chứa trong đôi mắt cô.

Mặc dù tôi không biết cô ấy có cảm xúc gì vì nó quá nhỏ để tôi có thể nhận ra.

“Ta lạnh...”

"Hửm?"

Đột nhiên lại thế sao?

“Chúng ta quay lại thôi."

Nam Cung Phi tiến về phía tôi, đưa bàn tay trắng nõn nắm lấy tay tôi và bắt đầu kéo tôi.

Tôi bị sốc trước hành động đột ngột của cô, nhưng tôi không đẩy cô ấy ra.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Trước câu hỏi của tôi, Nam Cung Phi dừng chân.

“...Mọi người ở đâu...?"

Khi thấy Nam Cung Phi trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, tôi thở dài.

“...Vậy thì chúng ta phải đi theo hướng khác thôi, đồ ngốc."

"...Ờ!"

Ngay khi nghe câu trả lời của tôi, cô ấy liền đổi hướng.

Nhưng vấn đề là cô vẫn đi sai hướng, nên cuối cùng, tôi là người dẫn cô quay lại trại.

****************

“Thiếu gia!”

Ngay khi chúng tôi trở về, Vi Tuyết A chạy về phía tôi và ôm chầm lấy tôi.

Vì cô ấy chạy về phía tôi với tốc độ rất nhanh nên tôi phải cẩn thận bắt lấy cô để cô không b·ị t·hương.

“Thiếu gia ổn chứ...?”

“Ngươi có thể thấy là ta vẫn ổn mà?”

Sau khi bắt lấy Vi Tuyết A, tôi nhìn quanh.

Tôi đến đây để xem có chuyện gì xảy ra ở đây không, nhưng may mắn thay, dường như không có chuyện gì xảy ra như tôi nghĩ.

Tuy nhiên, mọi người có vẻ cảnh giác hơn trước.

Có lẽ là do Nam Cung Phi đã kể cho họ nghe.

Những người hộ vệ của gia tộc tôi, thậm chí cả những người của Đường gia, dường như đều có giác quan nhạy bén hơn.

Đường Tố Nhiệt nhận thấy tôi từ xa nên tiến lại gần.

“Cửu thiếu gia, nghe nói ngươi bị phục kích... Ngươi không sao chứ?”

“Thật ra cũng không nguy hiểm lắm. Ở đây cũng không có gì nhiều xảy ra, đúng không?”

“Đúng vậy, chúng ta chỉ nghe tin tức, nơi này không có vấn đề gì. Còn có những người phục kích ngươi...”

“Ta đã g·iết hết bọn chúng. Ta đã cố bắt những tên đó nói, nhưng không dễ vì bọn chúng bị khắc cấm chú.”

Tôi nói một cách thẳng thắn khiến những người xung quanh giật mình vì sốc.



Có vẻ như họ ngạc nhiên trước sự thật rằng tôi, ở độ tuổi còn trẻ như vậy, đã c·ướp đi mạng sống của người khác.

“...C·hết tiệt.”

Lúc này, Đường Tố Nhiệt nhíu mày đầy lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nếu có ta ở đó thì dễ hơn nhiều... nên ta hơi buồn. Nếu lần sau có cơ hội bắt được chúng, hãy mang chúng đến cho ta.”

“...Ngươi sẽ làm gì nếu ta mang chúng đến?”

"Hửm?"

Tôi hỏi cô ấy vì thấy yêu cầu của cô hơi lạ, nhưng cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

“Trời ạ... Sao ngươi có thể hỏi như vậy chứ! Đây là bí mật... bí mật.”

Nụ cười e thẹn của cô, kết hợp với phản ứng đó, khiến cô có vẻ đáng sợ một cách kỳ lạ.

Tôi không thể hỏi thêm nữa vì Đường Tố Nhiệt khăng khăng rằng đó là bí mật.

...Có phải vì tôi đã thân thiết với cô ấy một thời gian rồi không?

Tôi đã quên mất Đường Tố Nhiệt thuộc gia tộc nào rồi.

Đường gia ở Tứ Xuyên, một trong Tứ đại gia tộc, là một trong những gia tộc thuộc phe Chính giáo chuyên về độc dược, thép, á·m s·át và t·ra t·ấn.

Trong khi người ta nói rằng những tập tục như vậy đã giảm dần trong thời bình, nhưng các võ giả lại biết điều đó theo hướng ngược lại.

Suy cho cùng, ngay cả ca ca của Đường Tố Nhiệt, là Thiếu chủ của gia tộc, cũng đã làm một số việc vô nhân đạo vì 'hòa bình’.

...Đường Tố Nhiệt cũng như vậy sao?

Trước đây tôi không biết nhiều về Đường Tố Nhiệt, nhưng giờ tôi không thể loại trừ khả năng cô có chung đặc điểm với gia tộc của cô ấy.

Đầu tiên tôi gạt Đường Tố Nhiệt sang một bên, cô ấy buồn vì không thể ở đó để khiến họ mở mõm.

Đúng lúc tôi sắp nghĩ đến việc mình nên tiếp tục chuyến đi này như thế nào.

“Thiếu gia.”

"Hửm?"

Mậu Diễn vội vã chạy về phía tôi.

Lần này thì Mậu Diễn thực sự đã xuất hiện.

Khi hắn ta xuất hiện trong trại, những người xung quanh chúng tôi đều rút kiếm và duy trì trạng thái cảnh giác cao độ.

Có vẻ như Nam Cung Phi đã thông báo cho họ về sự việc trước đó.

"...!"

Và Mậu Diễn dường như đã bị sốc trước những gì vừa xảy ra.

Sau đó, tôi bước về phía Mậu Diễn mà không hề lo lắng gì cả.

“Thiếu gia, đợi đã...”

Một người hộ vệ đang canh gác đã cố ngăn tôi lại, nhưng trước khi người hộ vệ đó kịp giữ tôi lại, tôi đã đi về phía Mậu Diễn trước.

May mắn thay, Mậu Diễn có vẻ không bị phục kích như Nam Cung Phi.

Tôi hỏi Mậu Diễn.

“Ngươi đã ở đâu?”

"Hả?"

Mậu Diễn tỏ vẻ bối rối khi trả lời câu hỏi của tôi.

Tại sao hắn ta lại làm vẻ mặt đó?

Khi tôi nhìn hắn chằm chằm để chờ câu trả lời, Mậu Diễn bắt đầu nói với giọng bối rối.

“Thiếu gia nói có chuyện muốn nói với ta nên chúng ta cùng nhau leo núi.”

“Ta đã làm thế à?”

Tôi cau mày sau khi nghe Mậu Diễn nói thế.

Rốt cuộc, rõ ràng là tôi không hề bảo hắn ta điều như vậy.

“Vâng... Tuy nhiên, người bảo ta đợi một lát, sau đó biến mất và không bao giờ quay lại... Cho nên ta mới đi lang thang khắp nơi tìm thiếu gia.”

"Ha."

Tôi không thể nhịn được cười khi nghe Mậu Diễn nói vậy.

Bởi vì bây giờ tôi cảm thấy mình đã hiểu một chút tại sao Đại trưởng lão lại làm một việc vô nghĩa như vậy.

“Hừm, lão già này điên thật.”

“Thiếu gia?”

Việc một người có ngoại hình giống tôi đã kéo Mậu Diễn ra xa tôi....

Sự thật là bọn họ đã cố gắng làm hại tôi bằng ngoại hình của Mậu Diễn...

Thực tế là họ đã cố gắng phục kích Nam Cung Phi khi chắc chắn rằng sẽ thất bại....

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu hơn khi hiểu tại sao lão ta lại dùng đến những phương pháp như vậy.

Có vẻ như hắn ta muốn gieo rắc sự ngờ vực cho những người xung quanh tôi.

Nếu linh cảm của tôi đúng thì Đại trưởng lão là một người xảo quyệt và gian xảo hơn nhiều so với tôi nghĩ.

Nhưng nhờ vậy mà tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bởi vì sự do dự nhỏ nhoi còn sót lại đã biến mất sau đó.

“Ta sẽ g·iết lão ta."

Tôi phải đích thân xử lý lão khuyển này vì nó dám nhe nanh với chủ của nó, vì nó không hiểu rõ vị trí hiện tại của chính nó.

...