Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 172: Định mệnh (1)




Chương 172: Định mệnh (1)

Thiếu Lâm Tự nằm trong Hà Nam có một ý nghĩa quan trọng.

Đây chắc chắn là một trong những lãnh thổ của Liên Minh Thập Tông.

Sự hình thành của Liên Minh Võ Lâm ở Hà Nam chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Thiếu Lâm Tự, chỉ riêng điều này đã mang ý nghĩa to lớn.

Trong Liên Minh Thập Tông, Thiếu Lâm Tự tự hào có số lượng tín đồ lớn nhất và nhận được sự ủng hộ đáng kể từ nhiều nguồn khác nhau.

Theo một cách nào đó, Thiếu Lâm Tự đại diện cho bản chất của phe Chính giáo.

Tuy nhiên, tôi lại có quan điểm khác.

Một đám sư trọc với lòng dạ đen tối.

Một nơi mà những người đã vứt bỏ sự phẩm giá cùng với mái tóc của mình.

Ít nhất thì đó là cách nhìn của tôi về Thiếu Lâm Tự.

“Vậy ngươi định khi nào đi Thiếu Lâm Tự?”

Đường Tố Nhiệt hỏi sau khi bữa ăn kết thúc.

Đến thời điểm này, rõ ràng là chúng tôi luôn thường xuyên ăn cùng nhau.

“Ừm, ta đang nghĩ đến việc đến đó trước khi quay về gia tộc.”

Tôi đã nói trước đó rồi, nhưng thực ra tôi không có lý do cá nhân nào để đến Thiếu Lâm Tự cả.

Nếu không phải vì lời yêu cầu của Thiết lão, thì tôi thực sự không cần phải đến đó.

Đúng, tôi đoán là tôi sẽ phải đến đó vào một thời điểm nào đó.

Không phải là tôi có lý do chính đáng để đi, nhưng tôi nên đi, khi nghĩ đến công sức phải bỏ ra để đi hết một chặng đường dài để đến Hà Nam.

Ngoài ra, không phải là ở đó không có việc gì để tôi làm.

Với lại tôi sẽ được nhìn thấy Thiên Long tương lai nếu có cơ hội.

Một cá nhân trẻ tuổi đã nắm giữ vị trí chính thức của Thiên Long.

Danh hiệu này đã được trao thông qua các cuộc đàm phán giữa Liên Minh Võ Lâm và Thiếu Lâm Tự, nhưng theo tôi, cá nhân này xứng đáng với danh hiệu này ngay cả khi không có những cuộc thảo luận đó.

Tuy nhiên, trong tương lai hắn lại trở thành ma nhân.

Nhưng sự kiện đó nằm ở tương lai xa, nếu nó có xảy ra trong kiếp này.

Một đứa nhóc mang trong mình hy vọng Thiếu Lâm Tự lại trở thành một ma nhân – một ý niệm như vậy thực sự vô lý và sẽ không lâu nữa trước khi một sự kiện như vậy diễn ra trong cái thiên hạ này.

Khi tôi đang suy ngẫm về điều này, vừa nhai một miếng bánh bao vừa chống cằm, Đường Tố Nhiệt khẽ lên tiếng.

“Ừm... Cửu thiếu gia...”

"Hửm?"

“Vậy thì... ừm... Ngươi có định đi cùng Mạc Dung tiểu thư đến Thiếu Lâm Tự không?"

Câu hỏi của Đường Tố Nhiệt gợi lại ký ức về cuộc gặp gỡ với Mạc Dung Hy Á, bởi vì tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được cái cảnh Mạc Dung Hy Á đột nhiên đến gần và nói điều đó với tôi.

Tại sao cô ta lại nói những lời đó với tôi?

Chúng tôi không nói về bất kỳ ai, mà chính là Mạc Dung Hy Á toàn năng.

Một người lạnh lùng và vô cảm như vậy sẽ không tham gia nếu không có một mục đích nào đó...

Tôi biết cô ta là người có khả năng che giấu hoàn toàn cảm xúc của mình qua lời nói và cử chỉ cơ thể để đảm bảo kế hoạch của cô ta thành công.

-Không.

Đó là lý do vì sao tôi từ chối cô ta.

Càng chắc chắn càng tốt.

Không phải là tôi không tin tưởng Mạc Dung Hy Á, nhưng tôi chỉ thấy không cần thiết phải dính líu đến cô ta trừ khi thực sự cần thiết.

May mắn thay, Mạc Dung Hy Á chỉ gật đầu và rời đi mà không hề tỏ ra bướng bỉnh khi tôi từ chối cô ta.

Tôi nghĩ rằng ít nhất cô ta sẽ nói cho tôi biết lý do nếu cô chịu khó đến tận nơi để hỏi.

-Róc rách!

Khi tôi nhìn về phía âm thanh rót nước, Nam Cung Phi đang rót đầy lại tách trà rỗng của tôi.

Khi tôi nhìn cô ấy và tự hỏi cô đang làm gì, Nam Cung Phi nói với đôi mắt ngái ngủ.

“Uống... nước đi. Trông ngươi khát quá.”

Tôi không hẳn là khát, nhưng tôi vẫn uống vì tôi thấy biết ơn.

Tôi uống nước rồi hỏi Nam Cung Phi.

“Ngươi cảm thấy thế nào?"

"...Khỏe.”

Vì thanh kiếm không cắt sâu vào người cô, nên lang y nói rằng nó sẽ không để lại sẹo và quá trình chữa lành của Nam Cung Phi cũng diễn ra nhanh chóng nhờ vào cảnh giới võ thuật tương đối cao của cô.

Tốt.

Tôi đã lo lắng một chút, nhưng tôi mừng vì cô vẫn ổn.

Sau khi nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, Đường Tố Nhiệt đột nhiên lên tiếng.

“Ngươi hẳn phải vui mừng lắm.”

"Hửm...?"

“Ừm, ngươi vẫn đến phòng tỷ ấy mỗi ngày mà?”

“...Ta ư...?”

“Lạ thật... Ta dám thề là ngày nào ngươi cũng đi mà?”

Cô ấy nhìn thấy tôi khi nào?

Tôi cố gắng giữ kín đáo.



Vậy khi nào cô ấy nhận ra...?

Nhờ đó mà tôi đã được đưa vào một tình huống rắc rối.

Sau khi nghe những gì Đường Tố Nhiệt nói, Nam Cung Phi bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Vì cách cô nhìn tôi, tôi hơi tránh ánh mắt của cô.

Việc này thật là phiền phức.

“...Ta chỉ đi vì không còn việc gì khác để làm thôi."

...Đó là cái cớ tôi dùng, nhưng ánh mắt cô nhìn tôi vẫn không thay đổi.

Đây có phải là điều cô muốn không? Đường Tố Nhiệt bắt đầu cười khúc khích ở phía sau.

“Ngươi thấy chuyện này buồn cười không?”

“Ừ, buồn cười thật.”

Tôi không biết cô thấy buồn cười ở điểm nào.

Tôi thở dài và tiếp tục ăn bánh bao.

Tôi cảm thấy như mình sắp phát ốm vì cái cách Nam Cung Phi nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi vẫn phải lấp đầy bụng mình.

Khi tôi đang đưa cả cái bánh vào miệng, tôi nhìn sang người ngồi cạnh, người hầu như không động đến miếng bánh.

Không ai khác chính là Vi Tuyết A.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi nhếch mép cười.

Vậy mà ngươi nói rằng ngươi không có việc gì xảy ra sao?

Nếu Vi Tuyết A không thèm ăn thì điều đó có nghĩa là có chuyện gì đó quan trọng đã xảy ra.

Sau đó tôi đã hỏi cô thêm vài lần nữa, nhưng Vi Tuyết A vẫn không trả lời tôi.

Ừm, cô ấy đã trả lời.

Cô nói rằng ‘không có chuyện gì xảy ra cả’ liên tục một lúc.

Nhìn cô một lúc, tôi lặng lẽ xoa đầu Vi Tuyết A.

Ừm, nếu cô không muốn nói với tôi điều đó thì việc cố gắng nói ra chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi.

Tôi tiếp tục ăn thì Mậu Diễn tiến lại gần tôi từ phía sau và thì thầm.

“Thiếu gia.”

“Nói đi, ta đang nghe.”

Mậu Diễn do dự một chút rồi tiếp tục.

“Có người của phái Cái Bang đến tìm người, thiếu gia.”

Tôi dừng tay đang cầm chiếc bánh bao lại.

"Ai?"

“Hắn tự xưng là Chu Vương của Cái Bang, nói rằng đã hứa gặp mặt với Thiếu gia, nếu người không muốn gặp thì ta có nên đuổi hắn về không?”

Chỉ có Chu Vương tìm đến tôi sau khi giải đấu kết thúc.

Tôi có quyền trả lời hắn ta, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải làm như vậy.

Mậu Diễn, người nhận thấy phản ứng của tôi, bắt đầu nói chuyện với tôi.

“Vậy thì ta sẽ đuổi hắn ta trở về.”

Nghe thấy Mậu Diễn nói vậy, tôi ra hiệu ngăn hắn lại.

“Không, bảo hắn là ta sẽ đi gặp hắn ta sau khi ăn xong.”

Mặc dù có vẻ phiền phức khi gặp phải khất cái ngay sau bữa ăn, nhưng không ai khác chính là Chu Vương, người sau này được mệnh danh là Khất Cái Vương.

Hắn ta có vẻ là một người đàn ông yếu đuối lúc này, nhưng hắn thực sự là người sẽ quang huy và cuối cùng trở thành người hùng khi t·hảm h·ọa xảy ra.

Tôi đoán sẽ có lợi nếu xây dựng một mối quan hệ nhỏ với hắn ta.

Giá trị tên tuổi của tôi đã tăng lên khá nhiều sau giải đấu, nên bây giờ là cơ hội tốt.

Ăn xong miếng bánh cuối cùng trên đĩa, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Ăn xong rồi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại ngay.”

Vi Tuyết A và Đường Tố Nhiệt đáp lại lời tôi bằng tiếng 'Được!'.

Nhìn hai thiếu nữ có hành vi giống nhau khiến tôi cảm thấy như đang nhìn hai con vật nhỏ, điều đó khiến tôi thấy ấm lòng.

Tất nhiên là tôi không để lộ cảm xúc đó ra.

Sau khi rời khỏi tòa khách điếm, tôi thấy một số kẻ khất cái bên ngoài.

Mọi người xung quanh tránh xa họ với thái độ ghê tởm.

Có vẻ như họ không thể nói gì với họ, vì họ biết rằng rất có thể những kẻ khất cái đó đến từ Cái Bang, dù sao thì đây cũng là Hà Nam mà.

“Sao ngươi lại ở ngoài phố thế?”

Khi tôi hỏi tại sao họ lại lang thang trên phố, Chu Vương, người đứng ở phía trước, mỉm cười ngượng ngùng.

“Hehehe... Cửu thiếu gia, chẳng phải sẽ kỳ lạ hơn nếu để những kẻ khất cái như ta vào trong khách điếm và chờ ở đó sao?”

Đó là một quan điểm hợp lý.

Tôi hỏi Chu Vương trong khi quan sát hắn ta.

“Ta nghe nói ngươi đang tìm ta?”

“A... Trước tiên, ta chúc mừng chiến thắng của ngươi, Cửu thiếu gia. À, có lẽ ta nên gọi ngươi là Chân Long.”

“...Không, ta thích cái trước hơn.”

Chỉ cần nghe đến cái danh hiệu đó thôi là tôi đã nổi da gà rồi.



Ai trên đời này quyết định danh hiệu của tôi sẽ là 'Chân Long'? Có phải là Minh chủ Võ Lâm không?

Khi tôi phủ nhận với vẻ mặt khó chịu, Chu Vương dường như cũng có chút sốc.

Ừm, điều đó cũng có lý thôi, vì một thiên tài trẻ tuổi sau khi nhận được một danh hiệu như đó mà lại không hề biểu lộ chút cao hứng nào, ngược lại còn tỏ ra khó chịu vì danh hiệu đó, điều này có vẻ kỳ lạ trong mắt hắn ta.

“D-Dù sao thì... Ta rất biết ơn vì Cửu thiếu gia đã đến đây gặp ta.”

“Đây đâu phải là cuộc gặp gỡ tuyệt vời gì đâu, nên ngươi không cần phải biết ơn.”

Đó là một cuộc gặp mặt tuyệt vời.

Đối với Chu Vương thì đúng như vậy.

“Thật tuyệt vời! Ta đang được gặp quán quân của giải đấu.”

Ừm, mặc dù tôi khá khiêm tốn, nhưng tôi cũng biết điều đó.

Nhưng nếu tôi khoe khoang về điều đó quá nhiều thì nó sẽ gây hại cho tôi nhiều hơn là có lợi.

“Còn nữa, ngươi định nói chuyện như thế này ở đây à?”

Không có nhiều người, nhưng đây vẫn là con phố có nhiều người qua lại.

Đó không phải là nơi tốt nhất để trò chuyện.

Có vẻ như hắn ta cũng có cùng ý tưởng, vì Chu Vương bắt đầu dẫn tôi đến một nơi có vẻ đã được sắp xếp sẵn.

“Nó có thể không gọn gàng như nơi ở của Cửu thiếu gia, nhưng sẽ không gây khó chịu đâu!”

Tôi gật đầu trước lời nói của Chu Vương.

Thành thực mà nói, tôi chẳng quan tâm ngay cả khi chúng tôi chỉ ngồi trên sàn để trò chuyện, nhưng tôi phải giữ hình ảnh của mình là người thừa kế của một gia tộc danh giá, nên tôi phải hành động ít nhất một chút.

Căn tiểu liêu mà Chu Vương dẫn tôi đến thực sự có vẻ không gọn gàng, nhưng cũng không đến nỗi bất tiện.

“C-Cửu thiếu gia có muốn ta mang cho ngươi ít trà không?”

“Ngươi có trà ư?”

Tôi không thể tưởng tượng được rằng ở đây lại có trà dù tôi đã nhìn kỹ đến thế nào.

Chu Vương đã giải đáp ngay sự tò mò của tôi bằng lời nói của mình.

“Ờ, chúng ta không có, nhưng nếu Cửu thiếu gia muốn thì chúng ta có thể mang đến ngay!”

“...Được rồi, vậy thì ổn rồi.”

Tất nhiên là ở đây không có trà.

Tôi bắt chéo chân và ngồi ở tư thế thoải mái.

Tôi thực sự không cần phải thể hiện sự cao quý ở đây.

Ngay sau khi tôi ngồi xuống, Mậu Diễn, người đã theo sau tôi, bắt đầu nhìn quanh, đúng như tôi mong đợi.

Hắn ta phát ra tiếng nội khí để báo hiệu cho những người khác biết rằng hắn đang theo dõi họ.

Thấy vậy, Chu Vương hơi nhướng mày.

Hắn nhận thấy Mậu Diễn đang ở một cảnh giới cực kỳ cao đối với một người hộ vệ.

Đúng, đó cũng là cách tôi nhìn nhận vấn đề.

Không còn lâu nữa.

Có vẻ như Mậu Diễn sẽ không mất nhiều thời gian để vượt qua bức bình chướng của Cõi Tuyệt Đỉnh.

Tuy nhiên, có vẻ như Nam Cung Phi sẽ đạt được điều đó sớm hơn hắn.

Nam Cung Phi cũng đã đến lúc phải đối mặt với bức bình chướng của mình, nhưng xét theo tài năng của cô ấy và sự giác ngộ mà cô đã nhận được trong trận chiến của mình...

Sẽ không lâu nữa cho đến khi cô vượt qua được bức bình chướng của mình.

“Nhưng tại sao ngươi lại theo ta đến đây?”

Tôi hỏi Cửu Tiết Diệp, người chỉ đứng sau lưng tôi một cách thẳng thừng.

“Ta đã ra lệnh cho ngươi chỉ cần ở lại ăn thôi mà?”

Cửu Tiết Diệp do dự một chút, rồi lên tiếng sau khi nghe tôi nói.

“...Bởi vì lệnh của gia tộc là phải hộ vệ thiếu gia.”

“Vậy thì ngươi nên hoàn thành nhiệm vụ của mình sớm hơn, tại sao bây giờ ngươi lại ở đây khi mà ngươi thậm chí còn không xuất hiện trong suốt giải đấu?”

“...”

“Ý định của ngươi rất rõ ràng, đồ ngốc.”

"Ờ..."

Chắc chắn là nhờ thanh kiếm tôi nhận được từ Liên Minh Võ Lâm.

Khi tôi nói rằng tôi sẽ đưa nó cho Mậu Diễn hoặc Cửu Tiết Diệp, sau khi nghe vậy, mắt Cửu Tiết Diệp sáng lên và hắn ta liên tục đi theo tôi.

Giống như thể hắn ta là một con khuyển vậy.

“Ugh, thật là phiền phức...”

“Ta chỉ muốn làm công việc hộ vệ thiếu gia”

“Ai đang hộ tống ai? Ngươi yếu đuối quá.”

Cửu Tiết Diệp ngập ngừng sau khi nghe tôi nói.

Biểu cảm của hắn có vẻ rất bị tổn thương, nhưng hắn không thể nói gì được vì hắn biết rằng đó là sự thật.

Tôi nghe thấy tiếng ai đó bật cười bên cạnh hắn.

Có vẻ như Mậu Diễn là người cười.

Cửu Tiết Diệp nhìn Mậu Diễn với vẻ sốc, Mậu Diễn vội vàng che miệng như không có chuyện gì xảy ra.

Cả hai đều là thằng hề.



Chậc...Chậc

Tôi tặc lưỡi và quay lại nhìn Chu Vương.

“Dù sao thì, ngươi muốn nói chuyện gì vậy?”

Chu Vương dường như vừa tỉnh lại sau cơn mê, lập tức chỉnh lại tư thế.

“Không có gì to tát cả... nhưng ta có chuyện muốn nhờ Cửu thiếu gia xử lý.”

Có chuyện gì mà Cái Bang muốn tôi xử lý vậy?

Có một số điều hiện lên trong đầu tôi, nhưng trước hết tôi phải hỏi.

"Tại sao?"

Tôi phải hỏi lý do.

Thành thật mà nói, tôi đã biết lý do rồi, nhưng tôi phải tiếp tục cuộc trò chuyện.

Chu Vương cũng biết điều này nên có lẽ hắn ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.

Đúng như dự đoán, Chu Vương bắt đầu nói mà không dừng lại.

“Từ thế hệ này sang thế hệ khác, Cái Bang đã luôn dành một số sự hỗ trợ mà ta cho là cần thiết cho những thiên tài trẻ tuổi có tài năng.”

“Ủng hộ hả, cho tiền à?”

“Trời ạ, bọn khất cái nào lại có tiền?”

"Vậy sự hỗ trợ?"

“Hỗ trợ từ Cái Bang sẽ là thông tin! Chúng ta đang tìm cách cung cấp thông tin cho Cửu thiếu gia.”

Chu Vương cẩn thận lấy một tấm mộc bài từ trong túi ra và đưa cho tôi.

Sau khi thấy vậy, tôi nhìn thẳng vào Chu Vương.

Thông tin hả?

Từ "hỗ trợ" nghe có vẻ hay đấy...

Nhưng họ làm vậy chỉ để có cớ ứng phó lại với tôi, khi có ‘chuyện tốt’ xảy đến với tôi trong tương lai.

‘Cái Bang đã giúp đỡ ngươi kể từ đó, vì vậy đừng quên sự giúp đỡ mà chúng ta đã dành cho ngươi’ đại loại là như vậy.

Đây quả là một thỏa thuận hời.

Vì tôi biết được tương lai của Chu Vương nên những lời hắn ta nói với tôi bây giờ không còn giá trị gì với tôi nữa.

Có vẻ như hắn ta đọc được cảm xúc của tôi qua biểu cảm của tôi vì vậy Chu Vương vẫn tiếp tục nói mặc dù có chút bối rối.

“Tấm mộc bài này chỉ được trao cho rất ít người của phái Cái Bang...”

“Có nó thì có gì tốt?”

“Cửu thiếu gia có thể nhận được mọi thông tin mà chi nhánh của chúng ta có thể cung cấp cho ngươi!”

Thông tin tôi có thể lấy được từ một chi nhánh của Cái Bang?

Đó thực sự là một thỏa thuận khá hời đối với một thiên tài trẻ tuổi.

Các đại gia tộc đã duy trì mối quan hệ tốt với Cái Bang, thực tế là chuyện thông tin nắm giữ rất nhiều sức mạnh là điều mà những thiên tài trẻ tuổi đều biết.

Vậy điều này có nghĩa là một bộ phận của Cái Bang đang dành cho tôi sự đối xử đặc biệt.

Đây chắc chắn là điều có thể giúp tôi.

Nhưng tôi sẽ nói gì đó như là "Ta có bận tâm không?" về việc này...

Tôi đã có rất nhiều thông tin mà Cái Bang không có, đúng là có thể có những lúc tôi cần sự giúp đỡ của Cái Bang, nhưng một vấn đề nữa là tôi không thực sự tin tưởng Cái Bang.

"Ừm..."

Tôi nên làm gì đây?

Tôi không thể nói rằng tôi không cần nó một chút nào, với lại mục tiêu ban đầu của tôi chỉ là xây dựng mối quan hệ với Chu Vương.

Tôi đã đạt được điều đó qua cuộc nói chuyện của chúng ta, nhưng...

Cảm giác như đó là một sự lãng phí...

Thay vì với Cái Bang, tôi muốn duy trì mối quan hệ với Chu Vương.

Không quá nhiều, nhưng vừa đủ.

-Lộp cộp...lộp cộp

Tôi gõ ngón tay xuống bàn.

Tôi cần thời gian để suy nghĩ.

Chu Vương có lẽ đang thắc mắc tại sao tên nhóc này lại do dự về chuyện này.

Bởi vì chưa có khoảnh khắc nào mà Cái Bang thực sự nhận công trạng cho thành tích của một cá nhân nào đó và nói rằng sự giúp đỡ của họ đã đóng một vai trò nào đó.

Đây chỉ là một trong nhiều cách kiếm sống của Cái Bang.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm mộc bài đó một lúc rồi đẩy nó về phía Chu Vương.

Điều này có nghĩa là từ chối lời đề nghị của hắn ta.

“Hả?... Ờ... Đúng vậy, không phải, Cửu thiếu gia...như này là sao? Đây thực sự là một—"

Chu Vương cố gắng giải thích thêm về tấm mộc bài, có chút hoảng loạn vì sự phủ nhận của tôi.

Nhưng sau khi tôi lấy ‘nó’ ra khỏi túi và đưa cho hắn, hắn ta đã vô cùng sửng sốt, miệng vẫn há hốc.

“Ta không cần cái lệnh bài đó, cũng không cần sự hỗ trợ.”

Thứ tôi lấy ra chính là tấm mộc bài mà Thần Y đã đưa cho tôi, bảo tôi dùng nó nếu tôi cần sự giúp đỡ từ Cái Bang.

Ông ấy nói rằng tôi thậm chí có thể gặp được người đứng đầu Cái Bang nếu tôi cho họ xem.

Tôi vừa nói vừa nhìn Chu Vương, người dường như đang gặp trục trặc nào đó.

“Ta có thể nhờ ngươi một việc được không? Một việc riêng tư nào đó?"

Đây là một yêu cầu mà hắn ta sẽ không thể dễ dàng từ chối nó...