Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi

Chương 6





Đi từ cửa hàng văn phòng phẩm ra, có một con hẻm nhỏ có thể trực tiếp thông ra con đường của tiểu khu An Trí, bớt chút thời gian không phải đi đường vòng.
Bạn học đi cùng cô ban nãy đã được mẹ đến đón đi ăn tiệc, Tần Niệm một mình về nhà cho nên liền theo con đường gần nhất để đi, xách theo một cái túi nhỏ một mình đi vào trong con hẻm nhỏ.
Đường tắt không người rất an tĩnh, là một nơi rất thích hợp cho bọn côn đồ bặm chợn xuất hiện bất chợt.
Cô rất ít khi bị người khác chỉ thẳng vào mặt mà mắng, trong lòng vẫn luôn nhớ tới, không thể bình tĩnh được.

Nhớ tới còn có chút bực bội, không biết rằng tại sao lúc ấy đối mặt với câu trào phúng của anh Hổ mà mình không thể nói một câu nào.
Khả năng, là theo thói quen đi...
Sau đó liền ủy khuất trong lòng mà suy đoán, nếu lần sau gặp lại thấy anh Hổ nói chuyện như vậy thì sẽ không khách khí nữa, mắng oan người khác thì phải mắng trở về như thế nào mới ngầu nhất.
Tinh thần cô như đang bay trên mây, hậu tri hậu giác nghe được chỗ ngoặt phía trước có động tĩnh.
Thanh âm của một cậu trai được cố tình đè thấp, ồm ồm, bá đạo nói: "Ê, tao chưa từng ăn qua loại chocolate này của mày, cho tao một miếng đi!"
Bước chân Tần Niệm dừng một chút, từ tầm nhìn của cô vừa vặn có thể nhìn đến chỗ ngoặt đường tắt bên kia là một thằng nhóc kháu khỉnh khỏe mạnh có chút mập.
Hiển nhiên là cậu ta đang gây chuyện, giơ một cái tay ra, một tay khác lại xoa eo, trừng mắt, một bộ dáng của thằng trẻ trâu càn quấy.
Tần - bo bo giữ mình - Niệm lui về sau một bước, lại nghe thấy phía đầu đường tắt kia vang lên một thanh âm quen thuộc lại vững vàng.
"Cái này tôi cắn rồi, không thể cho cậu được."
Tần Niệm giật mình một cái, thò người ra khỏi góc tường thăm dò.
Phía dưới con đường tắt nhỏ, Cố Từ mặc một thân áo khoác dài mới màu trắng, mặt mày tinh xảo, tay trái xách theo một cái túi nhỏ, tay phải cầm một cái chocolate, vóc người đơn độc cân đối đối diện với thằng nhóc mập mạp hùng hổ tạo thành một hình ảnh đối lập mãnh liệt.
Lúc chỉ đứng từ xa xa nhìn, Tần Niệm còn tưởng rằng tiểu mập mạp kia không cao lắm.

Kết quả lúc hai người đứng chung với nhau cô mới phát hiện ra, tiểu mập mạp thế mà lại cao hơn Cố Từ nửa cái đầu, bóng dáng cường tráng y như con gấu nhỏ, trông giống như mỹ nhân và dã thú vậy.
Hình ảnh có tác động quá mạnh tới thị giác, suy nghĩ của Tần Niệm nhất thời bay xa, miên man suy nghĩ: Chẳng lẽ Cố Từ cầm nhầm kịch bản của nữ chính phim truyền hình? Sao đi tới chỗ nào cũng có tiểu ác bá chặn đường bắt nạt thế?
"Miếng này không thể cho tao à?" Tiểu mập mạp sửng sốt một chút: "Vậy mày còn cái nào không?"
Cố Từ lắc đầu, lại cắn một miếng chocolate, thản nhiên lại dứt khoát: "Không có, lần sau mang cho cậu."
Tần Niệm: "..."
Cậu mà như vậy sẽ bị đánh đó.
Quả nhiên, tiểu mập mạp bị nói đến nghẹn họng khiến sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đột nhiên hừng hực xông tới, động tác ngoài ý muốn lao thẳng về phía Cố Từ.
Cố Từ tựa hồ không đoán được cậu ta sẽ đột nhiên động thủ, ngây ngốc bị tiểu mập mạp chính diện đánh một cái, theo quán tính ngã xuống dưới đất, cái trán vừa lúc đập thẳng vào góc tường, tức khắc liền đổ máu.
Tiểu mập mạp dựa vào cân nặng cùng cậy mạnh áp chế Cố Từ, duỗi tay đi đoạt lấy nửa miếng chocolate của cậu, đoạt xong cũng không chê bẩn, một miếng liền nhét hết vào miệng, hự hự nhai, thở phì phò nói: "...!Ai bảo mày không cho tao, xứng đáng!"
Cố Từ: "???"
Đến bây giờ cậu vẫn chưa thể phản ứng lại được, một miếng chocolate mà thôi, phải làm đến mức này sao?
Tần Niệm nhìn trên mặt đất có vết máu nhỏ, trong đầu ong ong, nháy mắt liền nổ tung.
Nhìn thấy bọn họ vẫn còn tiếp tục muốn đánh nhau, cô cũng không biết là lấy đâu ra quyết đoán, buông đống văn phòng phẩm mới mua xuống, tùy ý sờ thấy một miếng gạch lớn ở dưới đất, hùng hùng hổ hổ chạy về phía tiểu mập mạp.
"Này!! Cách xa cậu ấy ra!"
Tần Niệm giơ cục gạch lên cao, thân thể căng cứng, móng tay ghim vào cục gạch dùng sức đến mức trắng bệch, hai bím tóc tai thỏ rung rung, tận lực tỏ ra hung thần ác sát mà uy hiếp cậu ta, "Không là tôi sẽ đánh cậu đấy!"
Tiểu béo xoay đầu qua, nhìn thấy cục gạch lớn trong tay Tần Niệm, sắc mặt biến đổi, có chút khiếp sợ thu tay, nhún nhún vai đứng lên, vô tội giải thích: "Tao chỉ tìm nhược điểm của nó thôi, cũng không phải muốn đánh người, hừ, ai bảo nó nhỏ mọn như vậy!"
Tần Niệm tức muốn chết, nhưng chuyện lại có đường sống hòa hoãn ngay, người chưa từng gây chuyện như cô thật sự không dám đem một cục gạch lớn như vậy đập lên người người ta đâu.


Vô thố lại phẫn nộ, đành phải lo lắng mà nhìn về phía Cố Từ.
Trên mặt Cố Từ thật sự không có phẫn nộ như cô, biểu tình bình tĩnh, thậm chí còn có chút ngơ ra.

Máu tươi chảy xuống từ thái dương, làm cho sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt.
"Cậu, cậu sao rồi?"
Cậu chớp mắt một cái, nhìn thấy Tần Niệm.
Cô gái nhỏ giơ tay cao, hốc mắt có nước mắt, có lẽ là bởi vì cảm xúc kích động cho nên gương mặt đỏ ửng lên, giống y như động vật nhỏ xù lông.
Cô lại tới cứu cậu.
Đáy mắt Cố Từ hơi sáng lên, giống như thấm ánh sáng, nhịn không được cười rộ lên với cô.
Nụ cười kia ở trong mắt Tần Niệm, không biết có bao nhiêu thê thảm.
Giống như là bé ngoan giả bộ kiên cường, thiếu chút nữa là khóc ra trước mặt cô luôn rồi.
Cố Từ chậm rãi bò dậy, liếc mắt nhìn bóng dáng của tiểu mập mạp như đang đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới.

Cái liếc mắt kia không bộc lộ cảm xúc gì, sau đó vỗ vỗ bụi bẩn trên người, cho Tần Niệm một ánh mắt ai xem cũng không hiểu, sau đó quay đầu đi về phía sườn núi.
Tần Niệm sửng sốt.
Tiểu mập mạp sợ bị Tần Niệm ném gạch vào đầu, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào cái tay đang giơ cao của cô, cũng không biết là Cố Từ đã đi xa.


Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Tần Niệm có động tác mới, cậu ta mới không kiên nhẫn nói: "Tao đã nói là không đánh nó nữa rồi cơ mà, mày còn muốn làm gì đấy, tránh ra!"
Tần Niệm không biết Cố Từ muốn làm cái gì, theo bản năng nói: "Cậu, cậu còn chưa xin lỗi đâu!" Ý đồ kéo dài thời gian cho cậu.
Tiểu mập mạp nhăn mày lại.
Tần Niệm mẫn cảm cảm nhận được sự mất kiên nhẫn đang lan tràn rất rõ ràng trong ánh mắt cậu ta, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.

Đánh giá chiến lực lẫn nhau, bắp chân run lên ~ cô với Cố Từ cộng lại cũng đánh không lại thằng béo này đâu, cậu ta thật sự quá to lớn rồi, dáng người chính là to bằng cả hai bọn cô cộng lại đó.
Lúc hốt hoảng, lại thấy Cố Từ đi đến chỗ cao nhất, xoay người lại, há miệng không tiếng động nói với cô một câu.
"Tránh xa một chút."
Ý tứ không quá rõ ràng, Tần Niệm chưa lĩnh ngộ ra là có ý gì, liền nhìn thấy cậu lấy tốc độ cực nhanh bỗng nhiên lao từ trên dốc xuống.

Thân hình y như cái đạn pháo nhỏ, tốc độ rất nhanh, thẳng tắp đụng phải người của thằng béo kia.
Tần Niệm: "!!!"
Một tiếng trầm vang.
Tiểu béo bị hung hăng đâm cho một cái lảo đảo, lùi vài bước xong ngã mạnh xuống đất, còn bởi vì thân thể béo tròn mà lăn vài vòng mới dừng lại được, kẹo trong túi cũng rơi đầy đất.
Cố Từ lại không bị ngã, lực đạo tựa hồ đều dồn hết lên người tiểu béo.

Tiểu béo ngã xuống xong, cậu lại vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
Duỗi tay dắt lấy Tần Niệm vẫn còn giơ cao cục đá đứng sững sờ như cũ trốn sang bên cạnh, cười nói: "Đừng giơ nữa, đánh không lại đâu, chúng ta chạy thôi!"
Tần Niệm kiêng dè liếc về phía tiểu béo đang quỳ rạp trên mặt đất, thịt mỡ bị phè hết cả ra, co rụt bả vai, gật gật đầu chấp nhận.

Hai người dọc theo đường tắt chạy như mất mạng, Tần - keo kiệt - Niệm còn nhớ rõ phải nhặt lên văn phòng phẩm mới mua của mình.
Trên đường chạy, cục gạch đã được cô tùy thời ném đi, rơi xuống đất "rầm" một tiếng giòn vang, đụng phải nền đá tạo ra một vệt trắng.
Một tiếng kia phảng phất như nện vào ngực của Tần Niệm, giống như làm cho cô tỉnh mộng, rốt cuộc cũng ý thức được ban nãy lúc phẫn nộ mình đã làm cái gì ~ cô tham gia vào việc đánh nhau với người khác, trở thành đồng lõa, còn dùng cục gạch làm vũ khí!
Hiện tại "tẩu thoát", với cô thì đã coi như là chạy trốn sau khi gây ra chuyện lớn, tâm nhảy vọt lên khỏi cổ họng, hoảng sợ đến đầu óc trống rỗng/
Lúc quẹo ra khỏi ngõ, Tần Niệm lần thứ hai quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu béo, cậu ta căn bản không có đuổi theo.
Đang quỳ rạp trên mặt đất ngu ngốc một hồi lâu mới ngồi dậy, nhìn kẹo rơi đầy xung quanh với bàn tay bị trầy của mình, oa một tiếng khóc lớn.
Chạy ra đường lớn, thoát khỏi nguy hiểm, Tần Niệm lo lắng sốt ruột hỏi Cố Từ: "Có phải tớ sẽ bị gọi phụ huynh không?"
Thanh âm Cố Từ ở trong gió, nhẹ nhàng nói: "Sẽ không đâu, là cậu ta động thủ trước mà, không dám mách lẻo đâu."
Tần Niệm có cảm giác là cậu đang an ủi mình, nhưng mà tiểu béo không giống như là người hiểu chuyện như vậy.
Từ nhỏ tới lớn, cô thấy thầy giáo xử lý các bạn nhỏ đánh nhau đều là dùng một nguyên tắc: Một cây làm chẳng nên non, phạt cả hai bên là xong hết chuyện.

Chuyện đánh người này chỉ cần dính vào là sẽ xác định không tẩy rõ được, làm sao có thể quản được ai gây sự trước chứ?
Cô rất sợ bị mẹ phạt quỳ, liếc mắt thấy thái dương sưng to của Cố Từ lại càng khó chịu hơn: "Đầu cậu..."
Cô không nhắc tới còn tốt, nhắc tới quả thực là đau thấu tim.
Cố Từ bị nhắc nhở, nhăn mi, bước chân chậm lại.

Ngón tay dính chút máu ở trên mặt, nhìn tận mắt, cả người tức khắc liền không ổn, có cảm giác yếu đuối đến mức gió thổi là ngã, lung lay sắp đổ.
Tần Niệm nhìn bộ dáng phát bệnh của cậu, vội vàng đi lên đỡ người.
Sắc mặt Cố Từ tái nhợt không giống như là diễn kịch, dựa vào khuỷu tay cô, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Đau quá ~ có phải là chảy rất nhiều máu hay không?".