Ba Lục cũng giống như tôi, khó có thể tin nhìn Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục: "Hai người bàn luận cả một buổi sáng mà chỉ đưa ra được 2 cái tên này?"
Mẹ Lục bẹt bẹt miệng nói: "Bách Nghiêu nói nhất định phải có tên của Tiểu Cận, em suy nghĩ một chút, cảm thấy thật ra thì tên Lục Hạ Tử này cũng không tệ lắm, Lục Bách Nghiêu và “con trai của Hạ Cận”, tốt biết bao nhiêu, vừa nghe cũng biết là con của người nào."
Đúng đúng đúng, tên này là tốt vô cùng, chỉ là nếu như không nghe giống “Lục người mù” thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ba Lục bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát giải quyết bằng cách: "Gọi là Lục Hạ đi, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể dùng."
"Vừa đúng ngày sinh dự sinh của Tiểu Cận cũng trúng mùa hè, tên Lục Hạ này cũng không tệ." Lục Bách Nghiêu dẫn đầu đứng dậy, không ngừng vỗ tay , làm cho ba Lục cảm thấy kiêu ngạo tự hào. Tôi lớn mật phỏng đoán khẳng định lúc này ở trong lòng ba Lục đang âm thầm hả hê: Hừ, cũng không nhìn một chút tên là do ai đặt, ai có khả năng đặt tên hay lại ý nghĩ như ông chứ, đặt một cái tên cũng gây nên một trận nổ lớn!
Vì vậy chuyện tên của đứa bé cứ quyết định như vậy. Lục Hạ, cái tên rất đơn giản nhưng so với “Lục người mù” thì quả thật là tốt hơn gấp 100 lần rồi.
Đợi đến sau khi ba Lục và mẹ Lục về, cả người tôi lập tức nhào vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, hỏi anh: "Bách Nghiêu, nếu em sinh con gái mà không phải con trai thì phải làm thế nào?"
Mặc dù sau khi đặt tên xong ba Lục có nói một câu :"Mặc kệ là con gái hay con trai đều có thể dùng được" nhưng cả buổi sáng Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục đều thảo luận về tên con trai. Tôi nhớ lúc tôi bị tai nạn xe cộ thì có nằm mơ thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp , một tiếng lại một tiếng gọi tôi là "Mẹ", mặc dù bây giờ vẫn còn chưa biết đứa bé trong bụng là trai hay là gái nhưng tôi luôn có một loại cảm giác đứa bé trong bụng tôi là bé gái, cũng chính cô gái nhỏ trong giấc mơ kia.
Chỉ là nếu như tôi sinh con gái thì Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục có cảm thấy thất vọng hay không?
Tôi có chút lo lắng nhìn Lục Bách Nghiêu, chờ anh trả lời, sau đó nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai tôi: "Sinh con gái tốt hơn, anh không muốn sau này lại có thêm một thằng đàn ông giành em với anh đâu."
Tôi không hiểu hỏi anh: "Vậy sao mấy hôm nay anh luôn nói với mẹ là sẽ sinh con trai?"
Lục Bách Nghiêu bất đắc dĩ nhéo mặt của tôi: "Không phải là không biết nam hay nữ nên cứ giả định là nam thôi sao?"
Tôi nói ra suy nghĩ chân thật của mình: "Nhưng mà em có cảm giác lần này là con gái."
Tôi nói cho Lục Bách Nghiêu nghe lúc tôi bị tai nạn giao thông đang nằm ở trên giường bệnh thì có mơ thấy một giấc mơ kì lạ, ở trong mơ có một đứa bé nhưng không phải là con trai mà là một cô gái nhỏ, cho nên tôi tin tưởng cô gái nhỏ ở trong mơ gọi tôi là "Mẹ" chính là con của tôi.
Sau khi Lục Bách Nghiêu nghe tôi nói xong, có chút không tin nổi, cảm khái nói: "Không thể nào, vẫn còn có loại chuyện như vậy sao."
"Là thật mà." Tôi dùng khí tiết không còn sót lại mấy của mình để thề!
"Được được được, vậy chúng ta tìm một ngày nào đó ra ngoài, đặc biệt đi mua quần áo cho con gái bé nhỏ nhân tiện mua luôn đồ chơi cho nó." Lục Bách Nghiêu tràn đầy mong đợi vạch ra kế hoạch: "Chúng ta dùng màu hồng phấn để trang trí phòng cho con đi, không phải đại đa số các cô gái đều thích màu hồng sao?"
Vừa bắt đầu tôi còn vui vẻ phụ họa theo, về sau Lục Bách Nghiêu còn nói tới cả chuyện con gái kết hôn rồi về nhà chồng, nói lúc đó nhất định là mình sẽ rất nhớ nó.
ohmyladygaga!
Trời ơi, thần linh ơi, mau thu phục tên đại yêu nghiệt này đi!
Đứa bé còn chưa có ra đời mà đã suy nghĩ nhiều như vậy, tôi nhìn dáng vẻ say mê của Lục Bách mà cảm thấy…!
Câu đầu Lục Bách Nghiêu còn nói tìm một ngày nào đó đi mua quần áo cho con gái thì câu sau đã nói "Nếu không thì hôm nay chúng ta đi đi" .
Bộ dạng gấp gáp như vậy của Lục Bách Nghiêu bình thường chỉ có hai loại tình huống, loại tình huống thường xuất hiện nhất chính là anh ta muốn kéo tôi lên giường, tính toán làm một đêm mấy lần, còn loại tình huống thứ hai chính là hiện tại, tạm thời có thể giải thích nguyên nhân người này thành ra như vậy chính là tính tự giác đối với vinh dự sắp trở thành vú em quá cao, không kịp chờ đợi cho nên mới vạch ra công việc để dần dần thích ứng!
Vì vậy tôi liền nâng cao cái bụng bự, nhanh chóng bị Lục Bách Nghiêu lôi tới trung tâm thương mại. Tôi đã từng đọc một kết quả điều tra ở trên mạng, chuyện đàn ông ghét nhất trừ việc đang " í é í é này nọ " bị cắt ngang thì chính là đi dạo mua sắm, không có ngoại lệ!
Nhưng mà Lục Bách Nghiêu là một tên đàn ông chính cống thì lúc này lại hết sức đàn bà kéo tôi đi trung tâm thương mại, khi đi đến khu vực bán đồ trẻ em thì cả người anh ta liền hưng phấn gần như điên cuồng, tôi bị anh ta dọa đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu chạy trối chết đến chỗ giá treo một bộ váy màu hồng phấn, cả người liền bay tán loạn trong gió. Vì vậy sau đó tình hình thực tế biến thành tôi ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi còn Lục Bách Nghiêu thì chạy khắp các cửa hàng, cẩn thận chọn từng món đồ một cho con gái bé nhỏ đồng thời còn không quên học hỏi kinh nghiệm về chăm sóc trẻ con của một nhân viên cửa hàng đã làm mẹ.
Trên con đường học hỏi làm vú em, Lúc vú em à, quả thật anh rất có tiềm chất!