Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 76-2




Sau khi Trương Húc đi, tôi vẫn ngồi tại chỗ, ngồi thật lâu. Tôi đã từng cho rằng ngoại tình ……trong đó cất giấu chuyện gì đó mà tôi không biết, hóa ra đó chỉ là ý kiến của bản thân tôi, sự thật chứng minh tôi vẫn còn quá ngu ngốc. Cho tới nay chẳng qua tôi đang sống trong thế giới của mình, quy định phạm vi hoạt động.

Tôi đứng dậy tính rời đi, hơi xoay người lại thì thấy Lục Bách Nghiêu đang đứng trước mặt.

Anh xuất hiện ở nơi này lúc nào?

Anh đứng chỗ này bao lâu?

Anh biết tôi cùng Trương Húc lén gặp mặt sao?

….

Những nghi vấn liên tiếp được đặt ra trong đầu tôi, tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, không có tiến lên bởi vì không biết đối mặt như thế nào, mở miệng ra sao.

Cuối cùng vẫn là Lục Bách Nghiêu đi tới, mỉm cười nhìn tôi: “Vợ, có đói bụng không? Mẹ bảo anh gọi em về ăn cơm.”

Tôi hơi ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của anh: “Lục Bách Nghiêu, anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Khóe miệng của anh vẫn cười như cũ, nhưng tôi nhận thấy thật ra anh cười rất miễn cưỡng: “Không có, mau về nhà ăn cơm, nếu không vợ anh đói bụng thì làm sao bây giờ.”

Làm sao lại có thể không có vấn đề gì hỏi tôi đây?

Rõ ràng anh đứng chỗ này thật lâu, đợi tôi thật lâu, không phải sao?

Anh biết rõ rằng tôi nói dối anh cùng Trương Húc gặp mặt, không phải sao?

Anh biết rõ rằng tôi không tin anh, không phải sao?

Tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Lục Bách Nghiêu, tại sao anh lại không hỏi em?”

Anh trầm trầm nhìn tôi, vuốt mái tóc dài của tôi, hơi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Chỉ cần lúc em xoay người vẫn thấy anh ở tại chỗ chờ em, chuyện gì anh cũng không quan tâm.”

Anh không có hỏi gì cả, sao cũng được, bởi vì bất luận đáp án của vấn đề là cái gì anh đều giao quyền chủ động đến trên người tôi.

Tôi cảm giác ngực mình bị đè nén đến hốt hoảng, đợi đến lúc ý thức được mới phát hiện Lục Bách Nghiêu đang vuốt ve gò má tôi đang tràn đầy nước mắt nóng hổi.

Tôi nặng nề nhắm hai mắt lại, muốn nước mắt ngừng chảy hỏi anh: “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Lục Bách Nghiêu ôm chặt tôi, dúi đầu tôi trong lồng ngực anh: “Vợ ngốc, yêu một người thì làm sao lại có nhiều lý do như vậy.”

Tôi lẳng lặng tựa vào trong ngực anh, không nói gì. Bất kể là lúc trước hay là hiện tại, chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh đang đứng sau lưng, luôn luôn mở rộng vòng tay với tôi.

Tôi thật sự………….Có tài đức gì!

Sau khi trở về, tôi cho tên của Trương Húc vào danh sách đen, cắt đứt tất cả các khả năng liên lạc. Nếu đã kết thúc thì tại sao còn phải đau khổ dây dưa.

Thỉnh thoảng Lục Bách Nghiêu đến nhà tôi ăn chực cơm, còn thân thiết với Lão Phật Gia và ba Lưu hơn cả tôi nữa. Mấy ngày qua, không phải tôi vội vội vàng vàng bận rộn cùng Lão Phật Gia và ba Lưu sửa chữa nhà ở thì chính là giúp Đồng Yến chuẩn bị hôn lễ, hai chuyện luân phiên làm cho tôi có cảm giác cường độ công việc gia tăng rất nhiều, chẳng qua chỉ một tháng ngắn ngủi mà cân nặng đã giảm rất nhiều, ngay cả lúc trước tôi vẫn lo lắng mình có chút mập mạp béo ú thì lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Thỉnh thoảng tôi còn có thể cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm mấy câu, dùng lời của anh là ôn lại hình thức nhiều năm sống chung của hai người nhưng gần đây người này lại thay đổi chiến thuật, phàm là ngoài miệng bị thua thiệt thì nhất định sẽ “ăn miếng trả miếng”, đòi lại bằng miệng!

Có một lần anh hôn rất hung ác, trực tiếp cắn nát môi tôi làm hại tôi mấy ngày này khi ra cửa đều phải mang khẩu trang, vừa nhìn thấy anh là chạy theo đuổi đánh!

Anh vẫn là người lưu manh như cũ, rất lâu, có nhiều chuyện nhìn như không chút để ý, rất nhiều chuyện tôi chưa từng quan tâm kỳ thực trong đó lại mang theo lãng mạn giấu kín, rong đầu óc của tôi chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó, nhớ tới ngày đó trong phòng đầy hoa Hạ Cân, nhớ tới anh ngọt ngào ôm tôi, nhớ tới lúc tôi cùng với anh, rất nhiều……….rất nhiều nữa….