Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 41




Đầu tôi trong cái chớp mắt đó bỗng tràn ra vô số pháo hoa sáng lạng. Vừa rồi, Trương Húc nói gì đó?

Anh…..anh nói anh nghiêm túc?

Tôi khó có thể tin nhìn anh, có chút không dám tin tưởng đây là sự thật.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong lòng không ngừng suy nghĩ mới vừa rồi có phải tôi nghe nhầm hay không: “Cậu………..cậu nói cái gì?”

Trương Húc một bước một bước đi về phía tôi, càng ngày càng gần, bao bọc tay tôi ở trong đôi bàn tay to của anh, ánh mắt bình tĩnh nói: “Anh nói, anh là nghiêm túc. , anh cực kì nghiêm túc…………….muốn cùng em ở một chỗ.”

Bình thường Trương Húc gọi tôi là Tiểu Cận, đây là một trong những lần không nhiều lắm anh gọi đầy đủ tên tôi làm cho giờ phút này có vẻ trịnh trọng.

Hôm nay Đồng Yến nói với tôi, dựa theo tính tình của Trương Húc nếu muốn anh chủ động trừ khi anh yêu tôi đến mức nếu không phải tôi thì không được. Không biết có phải giống như lời Đồng Yến nói hay không nhưng tôi biết hiện tại chính mình hạnh phúc đến khóe miệng đều kéo dài ra tới mang tai rồi. Dù sao đây là người đàn ông tôi thầm mến mười năm ………………..

Một đoạn thời gian hèn mọn thầm mến phủ đầy bụi cho tới bây giờ rốt cuộc cũng có thể tu thành chín quả, chờ đợi tới ngày “vén mây mù thấy trăng sáng”.Từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ, chúng tôi cũng không còn là những thiếu niên, thiếu nữ trong sáng thuần khiết nữa. Chúng tôi lần lượt bước vào xã hội, xa cách rồi gặp lại, tâm vẫn rung động như ngày trước, anh vẫn luôn luôn tồn tại trong lòng tôi. Người thiếu niên tôi thích, nay rốt cuộc cũng đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.

“Mau, anh mau mau nhéo em, không phải em đang nằm mơ chứ?” Tôi sững sờ nhìn anh, tuy hôm nay gió lạnh đến thấu xương nhưng tôi lại không hề cảm thấy, cũng không phân biệt được việc này đến cuối cùng là nằm mơ hay là hiện thực.

“Nha đầu ngốc.” Anh mỉm cười nhìn tôi, mặt mày như vẽ đứng tại bậc cầu thang được ngọn đèn mờ vàng chiếu xuống, nổi bật lên cực kì nhu hòa.

“Không đau?” Chờ thật lâu cũng không thấy đau làm tôi có chút nóng nảy, nhìn Trương Húc không biết làm sao, sợ giây tiếp theo anh lại biến mất ngay trước mặt tôi.

“Đứa ngốc, em đang nhéo tay anh.” Tôi theo ánh mắt Trương Húc nhìn xuống, phát hiện bây giờ cái mà tôi nhéo, đúng là tay của Trương Húc, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, cúi đầu không biết nói gì cho phải, khuôn mặt đã sớm ửng hồng, nóng rát một mảnh, cho dù tuyết rơi đầy trời vẫn cảm thấy nóng bức như trước.

Trương Húc khẽ mỉm cười nhìn bộ dáng quẫn bách của tôi, kêu một tiếng “nha đầu ngốc”, sau đó kéo toàn bộ thân thể tôi kéo trong ngực anh. Hai tay của anh đặt lên lưng tôi, ôm tôi thật chặt, hơi thở ấm áp mang theo mùi vị thuốc sát trùng nhàn nhạt thổi tới làm cho tôi cảm thấy thật cảm động. Tôi lẳng lặng dựa vào trong ngực anh, cảm thụ phần ấm áp mà trước kia chỉ thấy ở trong mộng nay lại rõ ràng chân thật đến thế.

Tác giả Tây Ban Nha Miguel de Unamuno trong tác phẩm “Ý thức bi kịch sinh mệnh” đã từng viết: “ Chúng ta cùng người khác kết hợp đó là phân chia chính mình, cái ôm thân mật nhất chính là thân mật tách ra nhất. Trên bản chất, yêu sung sướng chính là khởi đầu của sinh mệnh mới, chính là một loại cảm giác sống lại, một loại cảm giác sinh mạng của mình được tái sinh ở trên người khác.” (toát mồ hôi, nếu không hiểu thì Mèo cũng chịu vì Mèo cũng đâu có hiểu)

Tôi không biết có phải sinh mạng của mình sẽ được tái sinh trên người Trương Húc hay không nhưng hiện tại tôi chỉ muốn được chôn trong lồng ngực anh, mơ một giấc chiêm bao bạc đầu. Yêu nhau là mộng ảo, không biết bao giờ thì thức tỉnh.