Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 37




“Lục! Bách! Nghiêu!”.

Lục Bách Nghiêu điềm nhiên trả lời lại còn đúng tình hợp lí sai bảo tôi: “Gia ở đây, mau rót cho tôi ly nước, nhà bếp ở ngay bên tay phải cô đấy.”

Tên khốn này!

Tôi liều mạng siết chặt nắm tay nhưng nghĩ tới tấm ảnh chụp kia. Được lắm, tôi nhịn.

Tức giận đi tới phòng bếp rót nước giúp Lục Bách Nghiêu thuận tay cho thêm vào không ít muối, chờ nó không còn tan được nữa mới ngưng.

Tôi dùng bộ dáng tiểu nha hoàn đưa nước tới trước mặt anh ta, khép nép nói: “Hoàng thượng, xin mời dùng trà.”

Tôi cười một cách sung sướng, yên lặng chờ đợi anh ta uống xong nước.

Lục Bách Nghiêu quét mắt liếc tôi một cái, cực kỳ phối hợp diễn kịch cung đình với tôi: “Tiểu Hạ tử, quỳ xuống đi.”

Tôi trực tiếp trả lời: “Vâng” trong lòng lại thầm nghĩ muốn đấu với chị đây hả, vẫn còn non lắm.

Lục Bách Nghiêu lại liếc tôi một cái rồi im lặng uống nước. Nhìn anh ta uống nước ừng ực ừng ực nụ cười trên mặt tôi ngày càng rực rỡ hơn, háo hức chờ mong vẻ mặt tiếp theo của anh ta. Cho anh dám chỉnh tôi này, bây giờ là một kích trả một kích.

"Hoàng thượng, trà này thế nào ạ? Uống ngon không?”. Tôi nhấp nháy đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Bách Nghiêu hỏi.

Trên mặt Lục Bách Nghiêu khẽ mĩm cười, ngoài miệng cũng không nói chuyện, trực tiếp kéo tôi hướng về phía sa lon. Thân thể tôi mất đi trọng tâm lập tức ngã trên mặt đất, ngước mắt nhìn lên phía đối diện chính là đôi con ngươi sáng quắc của anh ta.

“A___”.

Môi của Lục Bách Nghiêu vội vàng không kịp chuẩn bị đè xuống, tôi hoàn toàn không có phản ứng gì mặc cho anh ta một đường tiến thẳng vào, cạy mở hàm răng của tôi sau đó đầu lưỡi điên cuồng tàn sát bữa bãi ở trong khoang miêng tôi. Âm cuối ngắn ngủi từ từ dịu dàng biến mất ở sâu trong bờ môi , hơi thở ấm áp giống như một cơn sóng mạnh mẽ từ vực sâu biển lớn thổi tới, tuyết rơi chồng chất lên nhau chuyển thành ánh sáng lung linh, đêm tối yên tĩnh nhu hòa rực rỡ, hết thảy mọi chuyện đều giống như không còn tồn tại nữa.

“Mặn quá!”. Hô hấp của Lục Bách Nghiêu mang theo hỗn hợp mùi mặn của muối và mùi thuốc lá nhàn nhạt dịu dàng bao bọc lấy cơ thể tôi, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của tôi. Tôi muốn né tránh nhưng Lục Bách Nghiêu dường như cũng không để ý cứ đè nặng lên thân thể tôi, tiếp tục hôn giống như trả thù. Thật lâu sau đó, cả người tôi dường như bị anh ta ép tới mất hết sức lực, bên trong miệng cũng không biết là mặn hay là nhạt nữa thì nghe thấy tiếng của anh ta vang lên bên tai: “ Trà này thế nào? Uống ngon không?”.

Lục Bách Nghiêu trực tiếp trả lại y nguyên câu nói, không sai một chữ . Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không biết ửng hồng trên mặt mình đã lan tràn đến trình độ nào rồi, cố gắng ổn định tinh thần, nhìn anh ta gằn tững tiếng : “ Uống không ngon chút nào cả”.

“Lục Bách Nghiêu tên khốn kiếp này, khốn kiếp, khốn kiếp”. Đây đã là lần thứ ba bị Lục Bách Nghiêu cường hôn, tôi đang đánh răng tới lần thứ năm ở trong toilet của anh ta. Lục Bách Nghiêu chà đạp tôi, tôi liền chà đạp bàn chải đánh răng mới mua của anh ta.

“Đánh nữa thì cả bàn chải đánh răng đều hỏng hết”. Hai tay Lục Bách Nghiêu vòng ở trước ngực, người tựa vào cửa toilet nhìn tôi. Tôi hung hăng nhìn anh ta chằm chằm nói: “Anh quản chuyện của tôi?”.

“Ai quản chuyện của cô, tôi chỉ quan tâm đến bàn chải đánh răng của tôi thôi”. Tên keo kiệt này, nhớ ngày đó Lục Bách Nghiêu đưa cho những cô bạn gái tin đồn của mình không đồng hồ đeo tay đắt tiền thì là những bó hoa hồng, bách hợp xa xỉ. Không ngờ đến mình chỉ là một cái bàn chải đánh răng. Tôi khinh, mình so ra còn thua cả cái bàn chải này ấy chứ.

Tôi trừng mắt nhìn bộ dạng ưu tú, nhàn nhã dựa cửa của Lục Bách Nghiêu một bên tiếp tục công cuộc đánh răng lần thứ sáu của mình. “Hạ Cận, tại sao cô cứ làm ra vẻ khổ sở, thâm cừu đại hận vậy? Nụ hôn của Gia đây chính là ngàn vàng khó cầu nha”. Lục Bách Nghiêu tiếp tục dùng bộ dạng chết toi của mình tự ca ngợi bản thân, giống như ưu sầu lầm bầm lầu bầu: “ Mình tình tính tốt, cao to, đẹp trai nhà giàu.”

“Lục Bách Nghiêu, anh có thể ngừng nói những điều làm tôi ghê tởm được không?” Trong miêng tôi toàn là kem đánh răng, hàm hồ nói.

“Tôi chỉ vô cùng hết sức thành thực nói lên sự thật thôi.”

“Tôi thì vô cùng cực kì hoài nghi tính chân thật của việc này đó”.