“Thanh Mai” Mỏi Mệt

Chương 9




16.

Khi dự án hoàn thành thì đã là hơn nửa tháng sau. Nhịp sống của tôi dần quay lại như trước kia.

Ngày tôi về nước, Chu Mục đến sân bay đón tôi. Mười mấy ngày không gặp, giữa chúng tôi như có một vách ngăn thật dày.

Trên đường đi anh là người nói suốt dọc đường, tôi chỉ câu được câu không đáp lại. Mắt nhìn chăm chăm vào di động trả lời tin nhắn cho đồng nghiệp.

“Tiểu Tân. Gần đây em… có việc gì sao?”

Tôi vừa định lên tiếng thì điện thoại di động của anh chợt reo lên. Có lẽ do bị chạm nhầm loa ngoài nên khi vừa kết nối, giọng nói Trần Vi vang lên trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe cực kỳ rõ ràng.

Giọng cô ta mang theo năm phần men say, nhè nhè nhão nhoẹt gọi tên Chu Mục:

“A Mục… Em ở quán bar uống hơi nhiều, anh có thể đến đón em không? Em chóng mặt đau đầu, chân cũng mềm đi rồi, có người cứ nhìn em hoài…”

Tôi ngước mắt lên thấy Chu Mục đang nhìn tôi qua kính chiếu hậu, vẻ căng thẳng: “Xin lỗi, anh…”

“Anh đi đi.” Tôi cắt ngang lời từ chối chưa thành lời của anh. Nhìn thẳng vào mắt anh trong kính chiếu hậu, vẻ điềm tĩnh.

“Tiểu Tân! Cô ấy…” Chu Mục lo lắng muốn giải thích.

“Em biết, con gái của người bạn.”

Tôi mở cửa, bước thẳng xuống xe: “Em còn phải về công ty, anh đi đón cô ấy đi.”

Chu Mục về nhanh hơn tôi nghĩ.

Tôi vừa dọn toàn bộ đồ đạc từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ cho khách.

“Tiểu Tân, anh đưa cô ấy về xong là về ngay… Em đây là…?”

“Chia phòng ngủ. Gần đây em hơi mất ngủ, sau này chúng ta ngủ riêng đi.”

17.



Công việc của tôi nhiều lên, về đến nhà luôn là đêm khuya. Chu Mục sẽ đợi tôi, đèn trong nhà luôn sáng đến khi tôi về.

Thấy tôi vào nhà, anh hỏi tôi: “Em có đói không, có muốn ăn khuya không?”

Tôi lắc đầu, đi ngang anh đi thẳng vào phòng, cũng không muốn trò chuyện với anh.

Tôi có thể cảm nhận ánh mắt Chu Mục phía sau lưng tôi, mang theo sự khó hiểu và tủi thân. Nhưng tôi không muốn dành bất kỳ năng lượng nào để nghĩ đến chuyện của anh và Trần Vi.

Tình hình như vậy cứ kéo dài liên tục đến khi tôi và Chu Mục tham dự bữa tiệc. Tôi khoác tay anh đi giữa mọi người. Nhờ phúc Chu Mục mà tôi tiếp xúc được mấy khách hàng lớn tiềm năng.

Khi giới thiệu tôi, Chu Mục nói: “Đây là người tôi yêu.”

Người ta sẽ khen ngợi chúng tôi xứng đôi, tôi chỉ hơi tựa vào vai Chu Mục, cười thẹn thùng.

“Hai người rất tình cảm.”

Tôi vẫn cười.

Sau buổi tiệc, ngay khi bước lên xe, tôi lập tức buông tay Chu Mục.

Vẻ mặt anh hơi sững sờ, cánh tay vẫn duy trì tư thế để tôi khoác tay. Anh đứng yên một chỗ, nhìn tôi: “Tiểu Tân…”

Khi chạm đến vẻ mặt bình thản, lãnh đạm của tôi thì anh ngưng tiếng.

Tôi mệt mỏi dựa vào cửa sổ ghế sau.

“Sao em… không ngồi ghế phụ lái?”

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, trả lời cho có lệ: “Không muốn ngồi.”

Quãng đường về nhà yên lặng.

Tôi thay giày chuẩn bị về phòng.



“Tiểu Tân. Em mất ngủ đã khá hơn chút nào chưa?”

Tôi không quay đầu lại, trả lời: “Không.”

Tay tôi bỗng nhiên bị người nắm lấy. Chu Mục nắm rất chặt, đầu ngón tay dùng sức đến run run. “… Tiểu Tân.”

“Em nói cho anh. Em nói cho anh biết rốt cuộc là thế nào được không? Tại sao vừa về thì chia phòng ngủ, vì sao càng ngày về nhà càng muộn, vì sao ở ngoài thì giữ vẻ thân mật nhưng về nhà không nói chuyện với anh chỉ một giây, vì sao… Giống như em không yêu anh.”

“Buông tay.” Tôi bình tĩnh.

Chu Mục buông tay ra.

Xương cổ tay tôi đã đỏ một mảng. Tôi xoa xoa tay, cơn đau dịu đi. Tôi đối mặt với Chu Mục, nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi ngược lại anh: “Anh không có gì muốn thẳng thắn sao?”

“Cái gì?”

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt anh một lúc lâu.

“Ví dụ như… Khi tuyết đầu mùa rơi, hôn người mình thích thì sẽ hạnh phúc cả đời?”

Sắc mặt Chu Mục trắng bệch, sống lưng cũng rũ xuống từng chút một, thật lâu sau mới khẽ nói: “… Em nhìn thấy?”

Trần Vi đã chọn vị trí dễ thấy nhất.

“Em muốn không thấy cũng khó.” Tôi nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Chu Mục. Ngày đó em uống say, nói với anh em thích anh đã mười năm. Cuối cùng anh ôm lấy em nói yêu em, tâm trạng so với hai năm trước anh trả lời người khác trên bài rằng anh yêu Trần Vi... Có giống nhau không?”

“Không giống!” Anh cuống cuồng lên tiếng, muốn biện giải cho mình. “Anh chỉ là…”

Tôi cười, đóng cửa phòng ngủ lại. Không nghe lời anh nói.

Tôi đã không còn cần đáp án.

Chu Mục.