6.
Ngày hôm đó rất khuya mà Chu Mục chưa về. Khi tôi đọc xong bài đăng, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Không khí trong phòng chợt như rất loãng, khiến tôi không thở nổi.
Tôi muốn xuống công viên dưới lầu hít thở không khí. Bóng cây lay động. Phía xa có bóng người quen thuộc.
Chu Mục đứng dưới ánh đèn đường, Trần Vi đang ngước lên nói chuyện với anh. Hai người đứng thật gần.
“Vi Vi. Không thể thế này được. Anh đã… đã kết hôn… Cô ấy là người rất tốt, anh không thể phụ lòng cô ấy.”
Ánh đèn đường mờ mờ chiếu lên gương mặt Trần Vi làm những đường nét trên gương mặt cô ấy dịu đi.
Cô ấy như muốn khóc, lại ra vẻ mạnh mẽ, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
“Em biết. Nhưng em không quên được anh nên mới muốn về nước. Đi làm ở công ty anh, mỗi ngày được nhìn thấy anh đã là quá tốt. Em không nên tham lam. A Mục…
Em sẽ kiềm chế bản thân.”
Câu cuối cùng giọng lạc đi. Nước mắt Trần Vi cũng rơi xuống vào đúng giây phút đó.
Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Chu Mục rất rõ ràng. Ngay lúc chính bản thân anh còn chưa kịp nhận ra thì anh đã ôm Trần Vi vào lòng an ủi.
Thật quen thuộc.
Vì khi tôi khóc, anh cũng từng nhiều lần ôm tôi vào lòng như thế. Nhẹ nhàng lau nước mắt tôi, dỗ dành tôi.
Sau mỗi lần buồn, tôi luôn nhận được quà của Chu Mục. Tựa như đứa trẻ.
Tôi luôn nói: “Lần sau không cần đâu.”
Anh chỉ biết ôm tôi, mỉm cười dịu dàng: “Có thể làm Tiểu Tân vui vẻ thì anh làm gì cũng được.”
Tiếng gió rít bên tai nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Ngày hôm đó.
Tôi từ hận không thể lập tức chạy đến chất vấn Chu Mục cho đến khi một mình suy sụp khóc to. Lại đến khi bình tĩnh chọn đi con đường khác.
Tác thành cho hai người yêu nhau?
Trên đời sao có chuyện tốt như vậy.
7.
Từ bệnh viện ra về, tôi không về nhà mà lái xe đến nhà ba mẹ tôi.
Mẹ ra mở cửa hơi ngạc nhiên, rồi cười: “Sao con về đột ngột vậy?”
Tôi cười khẽ: “Tự nhiên nhớ ba mẹ.”
Mẹ nhìn ra sau lưng tôi: “Chu Mục đâu? Nó không về cùng con sao?”
“Anh ấy nằm viện ạ.”
“Nằm viện? Có chuyện gì sao?”
“Bị đập trúng đầu một chút, bác sĩ nói không sao ạ.” Tôi giấu chuyện mẹ Tống.
“Sao con không ở chăm nó?” Mẹ cười ranh mãnh.
Trước giờ bà luôn biết rõ, biết tôi thích Chu Mục nhưng giả vờ không hay, còn âm thầm “bán đứng” tôi trước mặt Chu Mục.
“Bạn học Tiểu Tân, yêu thầm bao năm cuối cùng cũng như ước nguyện. Phải nắm chắc trong tay nha.”
Không phải. Không phải được như ước nguyện. Tôi cũng là mới biết được điều đó.
Tôi đã nghĩ mình thật may mắn. Nhưng chỉ là Chu Mục không cưới được người anh thương thì “tạm chấp nhận”.
Từ nhỏ tôi đã thích Chu Mục.
Ba mẹ luôn bận rộn. Khi Chu Mục tan học về nhà sẽ thấy tôi ngồi xổm ở cửa chờ ba mẹ, anh ấy sẽ dẫn tôi về nhà. Dạy tôi làm bài tập, hoặc cùng xem manga anime với tôi.
Hôm đó đến tận khuya mà ba mẹ vẫn chưa về. Tôi ngủ quên trong phòng Chu Mục lúc đang đọc truyện tranh, tiếng sấm vang rền làm tôi tỉnh giấc, tia chớp rạch qua bầu trời.
Tôi vừa gặp ác mộng, lại bị tiếng sấm làm giật mình, òa khóc gọi ba mẹ.
Chu Mục từ phòng bên cạnh lao vào, đánh rơi một chiếc dép lê.
“Tiểu Tân!”
Mặt tôi tèm lem nước mắt nước mũi, Chu Mục không nhịn được bật cười. Anh lấy khăn ướt lau mặt cho tôi, vừa lau vừa trấn an: “Không sao không sao. Chỉ là nằm mơ thôi.”
Nhưng anh càng dỗ, tôi càng khóc to.
Sau đó khóc đến mệt thì ngủ thiếp đi. Tôi vẫn nắm chặt tay Chu Mục không buông. Tôi nhớ anh đứng bên cạnh giường, nói anh sẽ ở bên cạnh tôi.
“Anh sẽ luôn ở cạnh em sao?”
“Phải.”
“Sẽ mãi mãi ở bên cạnh em sao?”
“Phải.”
Thật ra tôi sớm biết, những gì thuận miệng nói ra không đáng tin.
Nhưng nếu tình cảm có thể kiềm chế được, tôi cũng sẽ không như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, yêu anh nhiều năm như vậy.