Vương Lật lại gửi Wechat tới:
[Miểu Miểu, nếu đã quyết định chia tay với Lục Chi Thiệu thì cũng đừng quay đầu.]
[Cặn bã như Lục Chi Thiệu không đáng để cậu tha thứ, cũng không đáng được cậu lưu luyến.]
Tôi lấy khăn tay ra lau khô màn hình, từ từ gõ chữ trả lời:
[Lật Tử, yên tâm đi, tớ và Lục Chi Thiệu không còn khả năng quay lại.]
Sau khi download lưu lại video, tôi lại gửi video cho Lục Chi Thiệu:
[Chúng ta chia tay đi!]
Một lát sau, chuông điện thoại di động gấp rút vang lên, Lục Chi Thiệu bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại.
Tôi nhấn nghe, giọng điệu hỏi tội bên kia vang lên:
"Bùi Miểu, ai gửi đoạn video này cho em!"
"Chuyện này không quan trọng, Lục Chi Thiệu, nếu như không muốn ầm ĩ quá khó coi thì chia tay đi."
Lục Chi Thiệu dường như càng tức hơn:
"Không thể nào, hôm trước mẹ anh còn đang thúc giục anh và em kết hôn, chia tay lúc này, anh phải nói với bọn họ thế nào!"
Tôi hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại:
"Đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi!"
Lục Chi Thiệu nghe vậy thì giọng điệu cao hơn mấy phần:
"Không liên quan gì đến em?"
"Bùi Miểu, em đúng là đồ lòng lang dạ sói, mẹ anh coi em như là con gái ruột, vậy mà em nỡ để bà ấy đau lòng!"
Tôi trầm mặc, không muốn đấu khẩu với anh ta nữa nhưng Lục Chi Thiệu lại hiểm lầm là tôi d.a.o động,
Giọng điệu chậm lại dỗ dành tôi, đơn giản lại là giọng điệu anh ta và Tưởng Như Nhã chỉ là chơi đùa mà thôi,
Tìm được cơ hội thích hợp, anh ta sẽ chia tay với Tưởng Như Nhã.
Người anh ta yêu nhất chỉ có tôi, anh ta nghiêm túc thề ở đầu bên kia điện thoại.
Nhưng tôi chỉ muốn cười, lại là thề.
Lời thề của đàn ông như một quả rắm vang, lúc phát ra tiếng vang khiến người khác buồn nôn, gió thổi qua là tiêu tan sạch không còn gì.
Tôi cắt ngang bài phát biểu thao thao bất tuyệt của anh ta:
"Mặc kệ anh có đồng ý hay không, nhất định phải chia tay!"
Dứt lời, tôi cúp điện thoại, sau đó xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của Lục Chi Thiệu, block một hàng dài.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, trong lòng tôi giống như bị khoét ra một cái lỗ rách, vừa vắng vẻ vừa đau đớn.
Tôi đột nhiên nhớ ra lời mẹ từng nói.
Khi đó bà ấy đã bị ung thư gan tra tấn, đau đến mức đầu óc mê man, thần chí không rõ.
Một lúc bà ấy kéo tay tôi, giọng khàn khàn:
"Miểu Miểu, con may mắn hơn mẹ, con nhất định có thể hạnh phúc cả đời."
Một lúc lại coi tôi là cha, nhìn thấy tôi giống như trông thấy kẻ thù, la to giống như điên.
"Bùi Chung Nghĩa, tại sao lại phản bội tôi, không phải đã nói đời này chỉ thích một mình tôi sao? Vậy hai mẹ con cô ta là chuyện gì, sao ông có thể đối xử với tôi như thế!"
Cảm xúc của mẹ càng ngày càng kích động, bà ấy giãy dụa muốn đứng lên từ trên giường bệnh, đuổi tôi ra ngoài.
"Ông cút đi cho tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông, tuyệt đối không!"
Tôi không dám quá kích thích bà ấy, chỉ có thể từ từ rời khỏi phòng bệnh theo ý muốn của bà ấy.
Người mẹ dịu dàng ôn hòa ngày xưa tàn lụi từng chút một, mà cha cũng đứng ở bên ngoài phòng bệnh lại vẫn thẳng tắp như tùng xanh.
Ông ta thấy tôi đi ra khỏi phòng bệnh, thử thăm dò mở miệng:
"Miểu Miểu, cho cha vào thăm mẹ con một chút, có được không?"
Tôi không nhìn đến sự tồn tại của ông ta, chỉ là lại dặn dò dì hộ lý một lần nữa rằng không được để bất cứ ai vào quấy rầy mẹ tôi.
Giống như mẹ đến c.h.ế.t cũng không tha thứ cho cha, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.
Tương tự, tôi cũng sẽ không tha thứ cho Lục Chi Thiệu.