Thanh Mai Đã Hết Hạn

Chương 11




Hai chúng tôi vừa ra khỏi thang máy, đã trông thấy Lục Chi Thiệu ngồi xổm ở cửa nhà.

 

Sắc mặt anh ta xanh xám:

 

"Bùi Miểu, cô giỏi thật!"

 

"Vừa dây dưa với thằng đàn ông khác vừa châm ngòi bên tai mẹ tôi, ép tôi và Như Nhã chia tay."

 

Lời này khiến tôi tức đến bật cười:

 

"Dì Lý muốn anh chia tay với cô ta có liên quan gì đến tôi, tôi nghĩ bất cứ một gia đình nào có tam quan đầy đủ thì cũng sẽ không thích con dâu là người thứ ba thượng vị!"

 

"Về chuyện tôi và người đàn ông khác dây dưa với nhau thì có liên quan gì đến anh, ít nhất tôi có ranh giới cuối cùng, sẽ không làm chuyện chân đạp mấy thuyền còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!"

 

Sắc mặt Lục Chi Thiệu càng thêm vặn vẹo, chỉ có thể vô dụng nổi điên:

 

"Nói như mình thanh cao lắm ấy, cuối cùng chẳng phải cũng tìm ngay người khác à, vừa nghĩ tới chuyện ở bên người phụ nữ như cô bảy năm, tôi cũng muốn nôn."

 

Trước kia tôi chẳng qua chỉ cảm thấy Lục Chi Thiệu không cho tôi được tình yêu tôi muốn.

 

Nhưng hôm nay nhìn lại, yêu người cặn bã như Lục Chi Thiệu bảy năm, thật sự là án cũ trong cuộc đời tôi.

 

"Dễ dàng nôn nghén như thế, vậy mỗi ngày khi anh soi gương, hẳn là có thể tự làm mình buồn nôn c.h.ế.t mất!"

 

Trần Uyên đứng sau tôi chậm rãi ung dung mở miệng,

 

Còn chưa để cho Lục Chi Thiệu phản bác, miệng nhỏ giống như móc câu tẩm độc đả thương người ta:

 

"Ruột thẳng không phải lỗi của anh nhưng mà nếu để nó trào ra khỏi miệng của anh thì là lỗi của anh rồi!"

 

Tôi yên lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, sợ ông lớn này mắng sướng rồi, sẽ mắng cả tôi vào luôn.

 

May mà Lục Chi Thiệu cũng không phải đối thủ của cậu ấy, sau nửa giờ đối chiến đã chật vật chạy trốn.

 

Tôi nhớ lại sắc mặt xanh xám lúc Lục Chi Thiệu rời đi, không khỏi cười ha ha.

 

Vẻ mặt Trần Uyên tràn ngập ý cười:



 

"Vừa rồi tớ biểu hiện ra sao, không thì cậu suy nghĩ về tớ thêm một chút đi?"

 

Nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc kia, tôi thừa nhận, tôi lại có hơi động lòng.

 

Dù là như thế thì tôi vẫn không có dũng khí yêu đương một lần nữa.

 

 

15

 

Từ khi phát hiện Lục Chi Thiệu vượt quá giới hạn, rồi đến tôi và anh ta chia tay, tôi chưa từng muốn đi tìm Tưởng Như Nhã.

 

Tôi cho rằng đây là vấn đề của Lục Chi Thiệu, nếu như anh ta có thể toàn tâm toàn ý đợi tôi, vậy sao Tưởng Như Nhã kia có thể chen chân vào tình cảm của hai chúng tôi.

 

Nếu bản thân Lục Chi Thiệu đã có vấn đề, cho dù không có Tưởng Như Nhã thì cũng sẽ có Lâm Như Nhã, Vương Như Nhã vân vân.

 

Nhưng tôi không ngờ tôi không so đo ngược lại khiến Tưởng Như Nhã cho rằng tôi mềm yếu có thể bắt nạt.

 

Không biết cô ta tìm đâu ra công ty của tôi, đơn thương độc mã g.i.ế.c tới tìm tôi tính sổ.

 

Giày cao gót bị cô ta dẫm vang rầm rầm, Tưởng Như Nhã khí thế rào rạt giống như binh sĩ chiến đấu xông pha trên chiến trường.

 

"Bùi Miểu, cô là đồ thứ ba không biết xấu hổ."

 

"Nếu như đã chia tay với Lục Chi Thiệu, hiện giờ lại còn vương vấn không dứt được với anh ấy, sao bạn trai của người khác tốt thế à?"

 

Cô ta vừa nói ra lời này, đồng nghiệp trong công ty đều nhao nhao trừng to mắt nhìn ta:

 

"Không ngờ Bùi Miểu lại là loại người này."

 

"Đúng vậy, nhìn có vẻ đàng hoàng, thế mà còn làm người thứ ba!"

 

"Cô ta còn không rõ ràng với Trần Uyên, Trần Uyên thật là xui xẻo, bị loại phụ nữ này dây dưa."

 

Đối mặt với mọi người bàn tán, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Mở điện thoại, tăng âm lượng đến lớn nhất.