Ta đang muốn nhón một miếng thức ăn thì một bàn đầy mỹ thực bỗng chốc biến thành một tảng đá. Ta bất đắc dĩ giương mắt nhìn đại tỷ thì bị nàng nhìn lại với một ánh mắt “bị ta bắt được rồi nhé” rất khiêu khích. Ta lắc đầu, thay vì ở đây hao tổn sức lực với đại tỷ, chi bằng đi nghe Vương Mẫu khách sáo vậy. Chỉ có điều khi vừa nhìn lên lần nữa thì Vương Mẫu đã phân phó tiên tỳ mang bàn đào đến, ra ý là “nhưng gì cần nói ta đã nói, mọi người có thể bắt đầu ăn rồi”.
Ta vui vẻ nhét miếng thức ăn vào miệng, mứt sen xanh của nhị tỷ tuy rất ngon nhưng ngày nào cũng ăn thì khó tránh khỏi nhàm chán. Huống chi đầu bếp của Vương Mẫu là ngàn dặm mới tìm được, thủ nghệ dĩ nhiên miễn bàn. Bây giờ bổn tiên thật giống quỷ chết đói, chiến đấu xong món chân hạc thì quay qua gặm thịt rùa, dù sao thì bổn tiên cũng đang núp trong góc, ngoại trừ đại tỷ ta ra thì chỉ sợ là cũng không có ai rảnh mà để ý.
Tay trái ta nhón một miếng thịt rùa, đôi mắt vẫn láo liên, tỉ mỉ quan sát một lượt các thần tiên đang tham gia yến tiệc. Ừm, ít có người nào mà ta không nhận ra, chắc hẳn là không có tình cảm rối rắm gì với bổn tiên rồi, như thế cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu có một hai người nhảy ra nhận quen biết thì không sao, nhưng lỡ may có một đứa nhóc nào nhô ra gọi ta là mẫu thân thì ta cũng không biết làm sao.
Ta tùy ý đảo mắt qua chỗ Vương Mẫu, cũng không ngờ là không thấy áo xanh kia đâu nữa. Chắc là trọng thương mới khỏi, không chịu nổi náo nhiệt như vậy nên đã trốn đi.
Nếu trốn đi... ta bất đắc dĩ liếc nhìn hai bình rượu hoa đào rỗng tuếch trên bàn, thừa dịp không ai chú ý, cuống quýt rời không chỗ. Cũng không phải ta mê rượu, nhưng thật sự rượu hoa đào của Vương Mẫu vốn ngon nổi danh, không nồng không gắt, chỉ có một mùi hoa đào nhàn nhạt, dĩ nhiên sẽ không làm bổn tiên say được, nhưng bụng lại hơi ... hắc hắc, rất không có tiền đồ, rất không có tiền đồ...
Ta thư thư sướng sướng định quay lại chỗ ngồi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại vòng vào rừng đào bên Dao Trì. Ta cảm thấy mình chưa đến đây bao giờ, nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy cảnh tượng lại quá quen thuộc. Chẳng lẽ bổn tiên từng có một đoạn chuyện phong lưu ở rừng đào này?
Ta lúng túng sờ gáy, đánh giá xung quanh. Cảnh vật trên thiên đình quả thật xa hoa, phóng tầm mắt nhìn đến đâu cũng chỉ thấy một rừng đào nở rực rỡ, hương thơm ngan ngát, thật khiến người ta thích ý. Ta hung hăng hít mùi thơm quanh mình, lại cảm thấy thèm rượu hoa đào, ta liếm môi định quay lại uống thêm hai bình nữa thì sau lưng chợt vang lên một loạt tiếng bước chân.
Ta nhíu mày, vốn định trốn đi, lúc chỉ mành treo chuông này mới nhớ ra là rừng đào bên dao trì này nếu không được phép thì không thể tự ý đi vào, cuối cùng ta cắn răng leo lên một cây đào, trốn vào giữa những cành đào. Ta nhìn xuyên qua kẽ lá xuống phía dưới nhưng đập vào mắt cũng chỉ là một mảng lớn màu xanh.
Ta cong môi, bỗng nhiên thấy có chút buồn cười. Người áo xanh dưới cây kia không phải là vị chủ nhân bữa tiệc hôm nay sao? Bây giờ hắn đi ngang qua đây bổn tiên lại tự cho mình là thông minh cũng cho là hắn đang đi trốn giống mình nên cảm thấy buồn cười.
Nhưng hắn hình như cũng không phát hiện ra ta, chỉ cố gắng đi vào sâu trong rừng đào, dây buộc tóc buộc trên cổ tay rơi xuống lúc nào cũng không biết. Tâm tư trêu đùa của ta nổi lên, ta đưa ngón tay trỏ ngoắc ngoắc, dây buộc tóc kia liền ngoa ngoãn bay đến tay ta. Ta nắm sợi dây buộc tóc màu trắng nhìn tới nhìn lui nhưng cũng không nhìn ra cái gì. Sợ dây này thật bình thường, không có một tí hoa văn nào, ngay cả chất vải cũng cực kém, thật không hiểu một hoàng tử như hắn sao phải buộc thứ thấp cấp như thế này lên cổ tay.
Ta cầm dây buộc tóc suy nghĩ lung tung nhưng cũng không để ý dưới tàng cây vị kia đang cúi đầu đi tìm. Tóc đen dài thả xuống vai, tấm lưng kia cũng có chút động lòng. Ta đang định mở miệng gọi hắn, nhưng lại sợ hắn đi tố cáo ta tội tự ý xông vào Dao Trì. Suy đi nghĩ lại, ta thấy hắn nghiêm túc tìm kiếm thì trong lòng lại nổi lên ý muốn trêu chọc, cũng không thèm suy tính thêm nữa.
Ta ngồi trên cây, từ đây thì không nhìn rõ mặt người kia, chỉ thấy người đẹp tóc đen rũ xuống ngang vai, áo xanh bồng bềnh càng khiến người ta muốn đoán. Ta sờ mũi bác bỏ lý luận vừa rồi của mình. Mặc dù Ngọc Đế cũng không phải nam tử tuyệt thế gì nhưng phu nhân của ông ta thì lại tuyệt sắc nên con trai ông ta cũng không thể kém được.
Ta đung đưa đôi chân, dưới tàng cây người nọ vẫn cẩn thận tìm kiếm, cơ hồ muốn lật tung rừng hoa đào này. Ta cười nhìn hắn, lại thấy người nọ chợt quay đầu đi về phía Dao Trì, bộ dáng như muốn rút cạn nước Dao Trì để tìm. Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng người nọ, rốt cuộc không nhịn được cười khẽ một tiếng. Người nọ chẳng lẽ là ngốc ư? Chưa nói đến việc lúc nãy hắn còn chưa đến gần Dao Trì, dù là làm mất ở Dao Trị thật thì dây buộc tóc nhẹ như thế cũng không thể chìm xuống đáy ao được.
Người nọ nghe được âm thanh của ta, chợt quay đầu nhìn về phía ta. Ta vội vàng núp kỹ vào giữa những cành đào, chỉ sợ người nọ nhìn thấy ta.
"Ai?"
Âm thanh của người kia không ngờ lại dễ nghe như vậy, thanh thuận và nhã nhặn, không nặng không nhẹ, nhưng từng tiếng cứ khắc vào tâm khảm người ta.
Chỉ dựa vào âm thanh thôi cũng khiến ta có thêm hảo cảm với người nọ, ta cười khanh khách nói: “Ngươi ngốc sao? Vừa rồi ngươi không đi ngang qua Dao Trì thì dây buộc tóc làm sao rơi xuống đó được?”
Người nọ không lên tiếng, qua nửa buổi mới chỉ nhẹ giọng đáp: "Ta bị bẩn tay, định đi rửa một chút."
Âm thanh tuy dễ nghe nhưng lại lạnh lùng, không mang theo tí tình cảm nào. Ta nhíu mày, cảm thấy âm thanh kia là lạ, nhưng cũng không biết lạ ở chỗ nào.
Ta đang suy nghĩ thì hắn lại hỏi tiếp: "Sao ngươi biết ta đang tìm dây buộc tóc?"
Ta nghe tiếng thì sững sờ một chút, ta nghĩ hắn là kẻ ngốc nhưng không ngờ lại bị kẻ ngốc thắng một chiêu. Ta gãi đầu, cứng ngắc đổi đề tài: “Ngươi tìm dây buộc tóc này làm gì? Ta thấy đó cũng chỉ là một sợ dây vô cùng bình thường thôi, cũng không xứng với ngươi”.
"Ta cũng không biết." Giọng nam có chút cô đơn: "Khi ta tỉnh lại thì nó đã được buộc trên cổ tay ta, ta không nhớ rõ lai lịch của nó, nhưng trong lòng lại cảm thấy đó là một vật cực kỳ quan trọng."
Nghe hắn nói, trong lòng ta bỗng co rút đau thương, nhưng cũng không biết vì sao lại có sự đau đớn đó. Ta ngơ ngác nhìn dây buộc tóc nằm yên lặng trên tay, người nọ chợt hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Sao ngươi biết dây buộc tóc này rất bình thường? Ngươi nhìn thấy rồi .”
Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Trong lòng ta chợt hoảng hốt, dây buộc tóc trong tay nhẹ nhàng rơi xuống. Ta nhìn thấy qua kẽ lá, người kia khom lưng nhặt dây buộc tóc lên, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân rời đi.
Ta hoảng hốt nhảy xuống, liếc nhìn bàn tay trống không, trong lòng không khỏi quặn đao. Ta nhăn mặt ôm ngực, chợt nhớ tới truyện về Tây Thi mà ta từng đọc trước kia. Ta đảo mắt, xem ra bổn tiên nên đi tìm Y Quân để ông ấy xem một chút tim ta có vấn đề gì không.
Ta vật vờ đi đến cạnh Dao Trì, trong lòng vẫn cảm thấy quái dị. Cảm giác như bên ao này thiếu một thứ gì đó, nhưng lại không nhớ ra thiếu cái gì. Ta thở dài cuối cùng bước nhanh trở về. Nếu ta không trở về chỉ sợ nhị tỷ lại lật tung trời.
Thật ra ta cũng không sợ nhị tỷ náo loạn mà lại sợ đại tỷ thu mất bàn đào. Bình thường một năm mới được ăn một lần, lần này lây chút phúc của hoàng tử kia mới được ăn hai lần. Nhớ tới vị hoàng tử kia, trong đầu ta lại như có một vạt áo màu xanh thoáng qua.
Ta lắc đầu, từ ban đầu ta và người nọ đã không biết nhau nhưng sao mới chỉ gặp một lúc như vậy mà ta lại nghĩ đến hắn lâu như vậy, thật là bị mà nhập vào người rồi! Nhất định là bị ma nhập. Không biết loại ma quỷ nào mà lợi hại thế, dám nhập vào người bổn tiên. Nếu để bổn tiên tóm được thì đánh hắn vào Súc Sinh Đạo luôn.
Ta thấy khó chịu một cách khó hiểu. Ta quệt miệng, cũng không biết là khó chịu với ai. Nhất thời đi nhanh lại đụng vào một người. Ta vuốt đầu nhíu mày nhìn người nọ một thân áo tím, trên mặt đeo mặt nạ, cao tương đương ta. Vì sao người nọ lại được đeo mặt nạ ở đây, ta cũng thấy khó hiểu.
"Thật xin lỗi."
Ta lầm bầm một tiếng, nhanh chóng dời ra muốn đi tiếp thì người nọ đã kéo ao ta lại, trong âm thanh tràn đầy kinh ngạc.
"Không thể nào, nhanh như vậy đã. . . . . Quả thật là đã gặp mặt. . . . . Một phách này, chỉ sợ là. . . . . "
Ta mắt lớn mắt nhỏ nhìn hắn chằm chằm không biết lời hắn rốt cuộc là có ý gì. Thấy hắn nghiêm túc trầm tư, ta cũng không tiện đi cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, cũng không nhúc nhích, mặc hắn kéo tay áo của ta. Qua nửa buổi, hắn đã phản ứng kịp, vội vàng buông tay áo ta ra.
"Tiên tử chớ trách, là tiểu tiên đường đột."
Âm thanh hắn khá quen thuộc, hình như ta đã nghe qua ở đâu. Hơn nữa mặt nạ này... Ta bỗng nhiên hét to... “ngươi là...” rồi cùng không nói tiếp được gì nữa.
Người nọ mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiên tử lại nhớ ra tại hạ, chuyện trước đây đã là chuyện cũ, tiên tử nên quên đi, có chuyện có cũng được mà không có cũng không sao cho nên quên đi”
Ta bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn, kinh hô: "Ngươi biết chuyện ta thiếu một phách sao?"
Người nọ gật đầu, cũng không nói gì nữa, thật giống như sợ tiết lộ thiên cơ. Chỉ có điều nhìn ta vô cùng nghi hoặc, cuối cùng cũng không đành lòng mới do dự nói: “tiên tử yên tâm, một phách kia chắc cũng sắp trở lại”.