Không chỉ Sát Nhan mà cả ta cũng kinh ngạc. Chỉ có điều suy nghĩ lại thì thấy cũng dễ hiểu, ta độ ngàn năm tu vi cho Vân Liên, dù là phong ấn do Ngọc Đế tự đặt thì cũng có thể giải được. Nhưng bây giờ Vân Liên đã khôi phục trí nhớ, ta không khỏi chột dạ, cẩn thận nghĩ lại thì việc ta thu nhận Vân Liên quả thực đã mang tai họa đến cho hắn, chỉ mong hắn niệm tình ta lấy mạng cứu hắn mà đừng tìm ta phiền toái thêm là được.
Ta đang suy nghĩ lung tung, thả hồn giữa trời thì bên kia Vân Liên chỉ nhìn đóa sen kết từ tóc kia không nói thêm gì nữa. Trên cổ tay Vân Liên vẫn còn dây buộc tóc màu trắng mà ta tặng hắn trước khi hồn phi phách tán. Vân Liên chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Sát Nhan mấp máy môi như có điều muốn nói nhưng cuối cùng cũng không phun ra chữ nào, chỉ xoay đầu rời đi.
Gió xuân thổi vạt áo Vân Liên bay phất phơ, không chút lưu luyến, xuất trần như vậy nhưng trong mắt ta lại giống như rất quyết tuyệt.
"Ngươi hại chết Phượng Dẫn rồi còn định bỏ đi sao?" Trên mặt Sát Nhan giờ đây không còn nửa phần mị hoặc chúng sinh, trong đôi mắt bình thường mê hoặc thì bây giờ chỉ đong đầy tức giận.
Bước chân Vân Liên chỉ hơi khựng lại một chút nhưng cũng không dừng lại.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Sát Nhan chụp lấy bả vai Vân Liên xoay lại để hắn đối mặt với mình : "Đừng tưởng ngươi đã khôi phục trí nhớ thì muốn thế nào cũng được, vì Phượng Dẫn, cả con trai Ngọc Đế ta cũng đánh!"
Vân Liên mặc Sát Nhan siết chặt vai mình, không phản ứng gì đến khi nắm đấm của Sát Nhan đã đến sát sống mũi mình hắn mới chậm rãi ngẩng đàu lên, tiến sát lại gương mặt tràn đấy sát khí của Sát Nhan.
Từng chữ từng chữ bật ra khỏi môi hắn, rõ ràng vô cùng.
"Ta thích Phượng Dẫn."
Nắm đấm của Sát Nhan dừng lại trước mặt Vân Liên, chân mày nhíu chặt "Ngươi nói cái gì?"
"Ta yêu Phượng dẫn."
Vân Liên không sợ làm phiền người khác lặp lại, từng chữ từng chữ cũng đập vào lòng ta.
Ta cứ nghĩ là khi Vân Liên khôi phục lại trí nhớ ngàn năm thì tình cảm hai mươi năm này đối với hắn cũng sẽ không có nghĩa gì. Có lẽ hắn còn ghi hận ta trách phạt hắn hoặc dứt khoát quên mất. Nhưng ta không ngờ hắn sẽ trả lời như thế.
Hình ảnh trong gương lắc lư, nam tử áo tím kia vỗ vỗ vai ta tốt bụng nhắc nhở: "Đây chỉ là cảnh tượng huyền ảo, tiên tử đừng để ảnh hưởng đến tâm thần mình."
Tình cảm tiên nhân quả thật sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thần khí. Ta nhẹ nhàng gật đầu, ngưng thần nhìn lại, Sát Nhan thu nắm đấm, quan sát Vân Liên như đang quan sát một vật gì kỳ quái.
"Bây giờ ngươi mới nói cho ta biết thì có ích lợi gì, chẳng lẽ bây giờ mà ngươi vẫn muốn tranh Phượng Dẫn với ta sao?" Sát nhan khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày, bộ dạng khinh thường: "Ta nhớ là Phượng Dẫn đã nói nàng không thích ngươi."
"Không." Lông mày xinh đẹp của Vân Liên cau lại, giống như trẻ con: "Nàng chưa bao giờ nói nàng thích ai."
"Hừ." Sát Nhan hừ nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa. Ta âm thầm lau mồ hôi, trong lòng ta nghĩ thế nào thì trừ ta ra chỉ sợ Sát Nhan là người rõ ràng nhất. Lúc này hắn lại cãi vã với Vân Liên thật sự không biết là mình đã tính sai rồi.
Sát Nhan híp mắt chợt phát hiện đóa sen kết từ tóc mà Vân Liên nâng niu trên tay, cũng không kiềm chế được chỉ vào tay Vân Liên hỏi "Đó là cái gì? Phượng Dẫn đưa cho ngươi sao?"
Vân Liên nhìn đóa sen trong tay, vẻ mặt dịu dàng như nước: "Tỉnh lại đã thấy bên giường."
Sát Nhan nhìn chằm chằm đóa sen nửa buổi, rốt cuộc thi thuật giải phong ấn ta đặt trên đóa sen. Một câu “Ta yêu chàng ” phát ra khiến cái mặt mo của ta cũng suýt nữa không chịu nổi.
Ta lén liếc nam tử áo tím bên canh, may mà hắn mang mặt nạ, nếu không bây giờ trên mặt hắn chắc đang tràn đầy vẻ chế giễu. Ta khó khăn nuốt nước miếng, cũng không phải ta màu mè gì chỉ không nghĩ được là Vân Liên sẽ nghe được câu nói này trong hoàn cảnh như thế này. Ta chỉ muốn khi Vân Liên tỉnh lại nhìn thấy đóa sen kết từ tóc thì có thể đoán được tâm ý của ta, nhưng không ngờ lại bị Sát Nhan tra ra. Trong trời đất này, trừ Sát Nhan chỉ sợ không ai có thể đoán được tâm địa của ta cả.
Biết vậy chẳng làm, một câu nói riêng tư lại bị đến ba người nghe, thật xấu hổ.
Nhìn lại hai người một áo xanh một áo đỏ cũng đang sửng sốt, ừm, không chỉ áo quần họ xanh đỏ mà mặt họ cũng một xanh một đỏ.
Mặt Sát Nhan đen thui, nghiến răng nổi trận lôi đình : "Phượng dẫn tên khốn kiếp! Ta cứ cho là nàng vì cứu ngươi mà biến mất, hóa ra là nàng không thoát được thiên kiếp!"
Ta rùng mình, đúng là ta không tránh thoát thiên kiếp nhưng dù gì cũng là do ta cứu Vân Liên nên mới chịu cảnh vò đã mẻ lại còn bị sứt, nếu không thì ta không thể bỏ mạng dễ dàng như vậy được.
"Thiên kiếp?" Trên mặt Vân Liên đầy nghi ngờ, tay nắm chặt đóa sen hơn : "Thiên kiếp gì?"
"Thiên kiếp gì?" Sát Nhan cười gượng hai tiếng: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ mới đi hỏi thế, không phải cha ngươi khởi xướng sao?"
"Phụ hoàng?" Vân Liên nghiêm mặt: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta."
Chuyện đã đến nước này thì cũng không có gì phải dấu nữa. Sát Nhan chỉ đơn giản dùng hai ba câu đã giải thích rõ chuyện tình rối rắm đến tưởng như đứt gan đứt ruột của ta.
Vân Liên nghe xong không nói một lời, ta cứ nghĩ là hắn sẽ thất vọng nhưng lại chợt thấy hắn cười rộ, xoay người rời đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Sát Nhan bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Vân Liên, chỉ mới khôi phục trí nhớ ngàn năm mà hắn đã không đoán nổi ý tưởng của người này nữa rồi.
Vân Liên lần này không dừng lại nữa, chỉ nhẹ nhàng mờ mịt nói một câu "Tự ta sẽ cứu nàng" rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ưmh. . . . . . Ta thấy Sát Nhan nhếch môi đầy ác ý.
Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy ta cũng đoán được ý đồ của hắn, hắn cũng chỉ muốn kích động Vân Liên đi tìm Ngọc Đế. Chuyện này sợ là cũng chỉ có Ngọc Đế mới có biện pháp cứu ta. Khi Vân Liên rời đi, ta cũng cho là hắn sẽ đi tìm Ngọc Đế. Trong lòng ta hồi hộp thay Vân Liên nhưng rốt cuộc cũng không giúp gì được. Chưa nói đến sau khi Vân Liên tìm được Ngọc Đế thì ông ta có bằng lòng cứu ta hay không mà chỉ với tội danh trong lúc lịch kiếp mà tự tiện xông lên thiên đình thì cũng đã đủ bị phạt rồi. Huống chi nếu Ngọc Đế thật sự an bài Thiên Kiếp này thì đương nhiên sẽ không có ý định cứu ta. Lần này chỉ sợ Vân Liên mất công đi rồi.
Nhưng khi Vân Liên đến cửa Thiên Đình lại chạy thẳng tới cung điện của Thái Thượng Lão Quân, thì ta biết là mình đoán sai rồi.
Lần này Vân Liên không đi cầu mà là muốn chết.
Hắn chết đi thì ta sẽ sống lại.
Nói đến chuyện này cũng thật trùng hợp, năm trăm năm trước, ta suýt nữa bỏ mạng ở chỗ của Thái Thượng Lão Quân.
Lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân không chỉ dùng để luyện đan mà một trong những cái lò đó có một bảo bối là Kết Hồn Đăng. Lúc đó ta mới chỉ 500 tuổi, còn là một đứa trẻ nghịch ngợm. Hôm đó ta kéo theo tiểu nữ tiên quét dọn cung điện, thừa dịp Thái Thượng Lão Quân không có ở đây liền lẻn vào phòng luyện đan của hắn. Trong thiên cung ai cũng biết Thái Thượng Lão Quân có một bảo bối, nhưng vì có thể thay đổi mệnh số của một người nên nó bị phong ấn lại, chưa ai từng thấy qua. Kể từ nghi nghe nói đến, ta đã rất tò mò, ngày đêm nghĩ tới bảo bối đó, bây giờ cuối cùng mới có cơ hội xem qua một chút. Ta kéo theo tiểu nữ tiên buộc nàng chung vào lò luyện đan lấy Kết Hồn Đăng ra cho ta, tiểu nữ tiên không từ chối được ta nên đành chui vào lò luyện đan. Chỉ có điều sau khi đi vào thì cũng không thấy quay ra. Ban đầu ta sốt ruột chờ đợi nhưng càng chờ lại càng thấy sợ, rốt cuộc cẩn thận bò lên đỉnh lò nhìn vào thì chỉ thấy một chiếc đèn rách trong đó, không thấy bóng dáng của tiểu nữ tiên kia đâu nữa. Chuyện hôm đó không có ai biết nhưng ta lại sợ hãi suốt mấy tháng liền, ngày đêm sợ hãi và áy náy đến không ngủ được. Nếu hôm đó người bò vào là ta thì chỉ sợ trên đời này đã không còn Phượng Dẫn nữa.
Nhưng sau đó ta lại nghe có người nói, trên Cửu Trọng Thiên, chỉ có Ngọc Đế lấy được chiếc đèn này ra khỏi lò luyện đan mà không bị tổn hại chút nào. Tu vi càng thấp càng dễ bị hóa kiếp đến không thừa mảnh nào. Hiện này tu vi của Vân Liên cộng với tu vi mà ta độ cho hắn cũng chỉ mới có hai nghìn năm, nếu lấy cái đèn này ra thì chỉ sợ thân thể cũng đã nát bét hoặc đục thủng cả trăm lỗ.
Ta sợ hãi cắn môi, chợt níu áo nam tử áo tím bên cạnh, giọng nói kiên quyết: "Ngươi thu ta đi đi, phải đến đâu ta liền theo ngươi, đừng lấy cái cớ mệnh chưa hết ra dọa ta."
Nam tử mặc áo tím chỉ nhẹ nhàng lắc đầu cũng không trả lời. Tât nhiên ta hiểu ý hắn, trong lòng càng thêm lạnh đi.
"Hắn lại dám đi ăn trộm đèn, cả ta và ngươi đều thấy, sao ngươi không đi bẩm báo Ngọc Đế, nói không chừng còn được ban thưởng."
Nam tử mặc áo tím bí hiểm đỡ mặt nạ, thở dài nói: "Đều là mệnh số. . . . . . Sống hay chết, đã được quyết định từ lâu."
Ta cố nén kích động lột mặt nạ của hắn xuống, bây giờ ngoại trừ bổn tiên, ai cũng có vẻ giống thần tiên hơn ta. Ta nghiến răng nghiến lợi, mắt cũng không dám rời khỏi gương một khắc, chỉ sợ chớp mắt một cái là sẽ không thấy Vân Liên nữa.
Thân ảnh màu xanh chợt lóe, nam tử đứng trước lò đã biến mất. Trong nháy mắt, sự hoang mang, sợ hãi giống như ngàn vạn cái gai đâm vào lòng ta, rõ ràng là ta đã hồn phi phách tán, thân thế bây giờ hình như cũng đã thành hư không nhưng không ngờ cảm giác đau đớn lại mãnh liệt như thế. Ta cứ cho là khoảnh khắc Vân Liên mở mắt ra kia ta đã có thể buông xuống mọi thứ, nhưng hôm nay xem ra, thứ mà trong lòng ta vẫn chưa bỏ xuống được chính là hắn được.