Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rực rỡ ấm áp, khiến ta có chút chói mắt. Ta híp mắt nhìn cách đó không xa, một người mặc y phục màu vàng kim hoa đang đứng dưới tàng cây, chỉ có điều ánh mặt trời quá chói lọi khiến ta không nhìn rõ được mặt hắn.
Người nọ động đậy một chút, có vẻ như đã nhìn thấy ta, chợt xoay người bước về phía ta. Chỉ có điều hắn đứng ở phía ngược sáng, chỉ trừ y phục vàng chóe của hắn ra ta vẫn không nhìn rõ cái gì. Đến khi hắn đến bên cạnh ta rốt cuộc mới biết là ai.
"Thanh Hủ?"
Giống như ngày đầu tiên tới đỉnh Thanh Liên, Thôi Thanh Hủ mặc một thân xiêm y vàng chói lọi. Chỉ có điều y phục vàng hôm nay khác với y phục vàng lúc trước, hoa lệ hơn nhiều với rồng vàng thêu trước ngực và kim quan trên đầu, thể hiện rõ thân phận của hắn. Chỉ mới mấy năm mà hắn đã không còn là thiếu niên có đôi mắt hoa đào như trước nữa. Hôm nay hắn không còn là thái tử thiếu niên nháy mắt phượng lừa ta trong rương toàn vàng, mà là nam nhân có thân phận cao nhất chốn phàm trần, đương kim Hoàng Đế.
Thôi Thanh Hủ thấy ta nhìn hắn ngơ ngác, chợt tiến tới cười nhẹ bên tai ta nói : "Chẳng lẽ sư phụ nhìn thấy đồ nhi phong thần tuấn lãng, nhất thời mê muội, đã hối hận rồi?"
Ta lúng túng ho hai tiếng, vội vàng lui về phía sau hai bước. Thôi thanh hủ nhìn thấy ta bối rối, hình như rất hài lòng, mắt phượng híp lại, rốt cuộc bật cười. Chỉ có điều khi nhìn đến dây buộc tóc trên đầu ta, hình như ngẩn người một chút, ngay sau đó lại che dấu cẩn thận tia tâm tình kia đi, tháo một khối lệnh bài màu vàng óng bên hông xuống đưa cho ta.
Theo thói quen nghề nghiệp. . . . . . Ah, ta hình như cũng không có nghề nghiệp. . . . . . Ưmh, tóm lại khi bàn tay ta cầm lấy lệnh bài vàng chóe kia, phản ứng đầu tiên chính là định đưa lên miệng cắn thử xem là thật hay giả. Cũng may Thôi Thanh Hủ cố ý nén cười ngăn ta lại chỉ vào lệnh bài nói: "Sư phụ, nếu người để lại dấu răng trên này, Tri Huyện sẽ không nhận, người sau này cũng không thể trách ta."
Ta cầm lệnh bài bảo bối này, cẩn thận nuốt nước miếng: "Tri Huyện?"
Thôi Thanh Hủ mỉm cười, cầm lấy lệnh bài trong tay ta : "Ta đã sai người báo cho Tri Huyện, sư phụ người muốn bao nhiêu bạc, chỉ cần mang lệnh bài này đi hỏi xin Tri Huyện là được. Ai, chỉ có điều về sau sư phụ nên cẩn thận, đừng để bị người ta lừa bạc. . . . . ."
Tiểu tử này chỉ mới vừa lên làm Hoàng đế phàm trần thôi đã dám công khai trêu chọc vi sư. Ta chằm chằm theo dõi lệnh bài trong tay hắn, tựa như ngắm cá dưới hồ sen. Thôi, trước mặt những công công cung nữ phía sau, vi sư liền chừa cho hắn chút mặt mũi vậy.
Thôi Thanh Hủ buồn cười nhìn ta, chợt nâng tay ta lên đem lệnh bài đặt vào, chỉ có điều hắn vẫn giữ bàn tay ta một lúc lâu không buông. Ta nhướng mày có chút nghi ngờ nhìn hắn. Chỉ có điều trong đôi mắt tươi cười của Thôi Thanh Hủ có mang theo vô tận bi thương, mặc dù hắn che dấu tôt nhưng ta vẫn có thể đọc được sự cô đơn trong lòng hắn. Ta mặc hắn nắm tay ta, trong lòng không khỏi nhớ tới lời nói trong đếm sinh nhật của hắn, tự nhiên lại cảm thấy lòng đắng chát.
Hắn. . . . . . vẫn không muốn từ bỏ ư?
Chỉ có điều hắn không từ bỏ không được, không phải chỉ bởi vì hắn chính là tín ngưỡng của những người phàm kia. Ta chậm rãi rút tay ra, không mang theo một tia tình cảm nào.
Đẩy hắn đi khi hắn còn chưa hãm sâu là tốt nhất.
"Sư phụ."
Sau lưng truyền đến âm thanh của Vân Liên. Vân Liên nhìn dây buộc tóc trên đầu ta, trên mặt mang theo vẻ dịu dàng mà ta chưa từng thấy qua, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, Sư đệ sắp phải đi sao?"
Ta nhìn chằm chằm Vân Liên, lại thấy hắn đã nghiêng người nhìn sang Thôi Thanh Hủ. Nét mặt vừa rồi đã sớm biến mất sạch sẽ, nhất thời lại khiến ta hoảng hốt, cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác của ta.
Thôi Thanh Hủ che dấu đi sự mất mát vừa rồi khi ta rút tay ra, quay sang nhìn chằm chằm có phần nghiên cứu vẻ mặt của Vân Liên. Vi sư nhìn một chút bên này, lại ngó một chút bên kia, bất đắc dĩ gắng hết sức cũng không đoán ra hai người này im lặng nhìn vào nhau là có ý gì. Ai rốt cuộc đồ nhi đã trưởng thành còn vi sư đã già rồi sao? Thôi Thôi, nghiêm túc nói lại thì cho dù là mấy năm trước vi sư cũng chưa bao giờ đoán được tâm tư của hai người này.
"Vân Liên, sau này phiền người chăm sóc cho sư phụ." Thôi Thanh Hủ ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai Vân Liên. Ánh mắt như có như không quét qua dây buộc tóc trên đầu ta: "Ngươi. . . . . . tự xử lý cho tốt."
Không đợi Vân Liên trả lời, Thôi Thanh Hủ đã quay đi, cũng không liếc ta lần nữa, mặc những thị vệ kia vây quanh, ngồi lên kiệu, không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của bổn tiên. Ta nhìn phương hướng Thôi Thanh Hủ vừa biến mất, đứng ngẩn người, nghĩ mãi không ra trong lòng mình rốt cuộc là muốn gì. Biết rõ ta không thể giữ hắn lại nhưng khi hắn thực sự rời đi, bổn tiên vẫn khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng. Không phải là tình yêu, cũng không phải tình thương ly biệt giữa nam nữ mà cảm thấy mất đi một đóa sen vốn vẫn rất trân trọng.
Mặt dù biết lựa chọn của mình là chính xác nhất nhưng ta vẫn cảm giác như mình vừa mất đi một vật trân quý. Người thiếu niên kia, không, phải là nam tử kia… khi rời đi cũng không nói một câu hẹn gặp lại.
Hắn có hận ta không?
"Sư phụ." Vân Liên nhẹ nhàng đem một cái áo choàng khoác lên trên vai ta, dịu dàng kêu: "Sư phụ, vào nhà đi, trời có vẻ sắp mưa."
Ta sững sờ ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh mấy trắng lúc nãy không biết đã giăng đầy mây đen từ khi nào. Ta sâu kín lắc đầu, bổn tiên nên thán gió mây dễ thay đổi hay nên khen Long Vương biết tạo không khí đây? Hiếm khi bổn tiên thấy mất mát một lần thì Long Vương cũng không quên tới tham gia náo nhiệt. cho dù năm đó đúng là ta làm hại Sát Nhan bị tóm, nhưng người dụ dỗ ta vào Dao Trì lại chính là Sát Nhan, Long Vương cũng không nên ghi hận đến hôm nay như vậy chứ.
Ta vỗ vỗ vai Vân Liên, theo thói quen kéo tay của hắn nói: "Thôi, vào nhà thôi."
Vân Liên run nhẹ, ta nghi ngờ nghiên đầu nhìn hắn, thế nhưng hắn đã lại khôi phục bình thường, nhìn ta mỉm cười bước nhanh lên trước kéo ta vào phòng. Ta nhìn Vân Liên đã cao hơn ta một cái đầu, có chút hoảng hốt. Đến khi khách qua đường rời đi, từ đó về sau trên đỉnh Thanh Liên cũng chỉ còn mình ta và Vân Liên thôi. Phải không ?
"Đại tiên! Đại tiên!"
Ngày hôm đó ta đang ngủ say, bên ngoài vang lên một trận ồn ào. Gần đây ta đã nghiên cứu qua hết các loại trò chơi phàm trần, hiếm hoi lắm mới cảm thấy nhàm chán đến mức ngủ say cả ngày, lại có ai liều mạng dám đến phá rối sự thanh tịnh của bổn tiên, bổn tiên thật bội phục sự can đảm của người đó.
Ta vén chăn lên, một cước đạp Lai Tiễn xuống giường, từ đầu chí cuối cũng không mở mắt ra: "Lai Tiễn, nhanh đi mở cửa."
Lai Tiễn duỗi lưng ô ô oán trách hai tiếng, liền chậm rãi thong thả dùng móng vuốt gắng sức vặn ổ khóa trên cửa. Mất bao nhiêu công sức mới mở được cửa ra. Người ngoài cửa liền kích động xông vào, hoàn toàn không để ý đến Lai Tiễn dưới chân, Lai Tiễn đáng thương đang mơ mơ màng màng liền bị cánh cửa hất văng.
Ta chống nửa người lên, vén tóc dài sang một bên người, không nhịn được nhìn trong phòng bỗng chốc náo nhiệt "Có chuyện gì mà vội vàng vậy?"
Người tới"Phanh" một tiếng quỳ gối trước mặt của ta, "Thùng thùng" dập đầu hai lần, âm thanh kia giòn vang ngay cả ta nghe cũng cảm thấy thương: "Đại tiên, cứu mạng a!"
Ta nhẹ nhàng dụi dụi con mắt, buồn ngủ mới vơi đi được một nửa. Tìm kiếm tỉ mỉ trong ký ức nửa ngày mới chợt nhớ ra thân phận của người kia: "Ngươi là Tiểu Địa Tiên?"
"Chính là tiểu tiên!" Râu của Tiểu Địa Tiên run rẩy, khóe mắt nhíu lại hiện đầy nếp nhăn, giống như sắp khóc đến nơi: "Đại tiên cứu mạng a, cứu mạng a! Chỉ còn mấy năm nữa là ta được thôi giữ chức vụ Địa tiên rồi, nếu đại tiên không cứu giúp chỉ sợ mạng ta cũng khó giữ được a!"
Ta thở dài, vuốt vuốt cái trán: "Tiểu Lão Đầu, ngươi chỉ liều mạng hô cứu, làm sao ta biết được phải giúp ngươi như thế nào?"
Tiểu Địa Tiên lau lệ rồi mới đem ngọn nguồn nói rõ.
Thì ra trong địa giới hắn phụ trách có phong ấn một con Thao Thiết. Con Thao Thiết này chính là thần thú của Ngọc Đế, chẳng qua năm xưa phạm lỗi bị Ngọc Đế trừng phạt, phong ấn tại phàm trần, cho nó tự sám hối. Ai ngờ cách đây không lâu, không biết là do thời gian quá dài mà phong ấn kia mất đi hiệu lực hay là có người cố ý gây họa mà Thao Thiết lại trốn thoát khỏi sơn động bị phong ấn. Theo đạo lý mà nói, bình thường thần thú không tấn công người, nhưng Thao Thiết kia hình như bị giam quá lâu nên tích oán khí, gần đây trốn trong núi tấn công người vào núi. Thao Thiết này vốn là thần thú, lại tích oán khí, hiện nay phàm là người bị nó tấn công đều không sống sót được. Vốn Thao Thiết trốn khỏi Phong Ấn Chi Địa là một chuyện lớn, nay lại còn tấn công người, nếu Ngọc Đế biết được tất nhiên sẽ rất giận dữ. Mà Tiểu Địa Tiên này tuy cấp bậc không ao nhưng dù gì đây cũng là địa giới hắn quản hạt, đến khi trách phạt hắn cũng không thể không bị liên lụy, cho nên mới hốt hoảng chạy đi cầu bổn tiên như vậy.
Ta vốn tưởng mình chiếm nơi ở của hắn thì hắn cũng không dám đi gặp bổn tiên nữa, ai ngờ hôm nay tự mình tìm tới cửa, xem ra thật sự hoảng hốt chạy bừa rồi.
Ta ngạo mạn từ từ ngồi dậy trên giường tự nhủ : "Thao Thiết a. . . . . . Nhớ năm xưa Hao Thiên Khuyển thần thú của Nhị Lang thần cũng suýt bị nó cắn chết. . . . . . Khó đối phó a khó đối phó. . . ."
Tiểu Địa Tiên nghe vậy suýt nữa không thèm để ý hình tượng mà òa khóc, ta thấy đau đầu, vội vàng khuyên can: "Tiểu Lão Đầu, ngươi cũng đã cao tuổi, ở đây đều là vãn bối, dù gì cũng nên chú ý hình tượng một chút. . . . . ."
Bạch Nhĩ vẫn đứng sau lưng Tiểu Địa Tiên chợt tiến lên một bước, ta nhìn sang mới để ý thấy Mộng Vân Ảnh cũng đang đứng bên cạnh Bạch Nhĩ. Bạch Nhĩ đỡ tiểu địa tiên dậy, dịu dàng nói với ta: "Sư phụ, Thao Thiết quá mức hung mãnh, lần này để ta và Bạch Dực, Bạch Tát, Bạch Vũ đi thay ngài đi."
"Không cần." Ta sửa lại đầu tóc có chút rối bời do mới ngủ dậy, tùy ý dùng dây buộc tóc buộc lại: "Các ngươi không đấu lại nó. Lần này ta sẽ tự đi."