Thanh Không Vạn Lý
Hạ Xuân Diệu tay cầm ô nhưng cả người vẫn là bị nước mưa xối đến ướt đẫm, bưng lấy đồ ăn vặt, dùng chân đá văng cửa phòng Hoằng Huy, một mùi thuốc nồng nặc xông ra khỏi phòng, nàng nghiêng người, để chiếc ô gác ở cổ cũng có thể đi theo nàng vào phòng, có lẽ là nàng cố ý gâu ầm ĩ, có lẽ là tiếng mưa rơi bên ngoài tí tách, có lẽ là đồ ăn vặt trong tay nàng tràn ra hương vị ngọt lịm, Oa Oa nằm trên giường có chút giật giật thân thể. . .
". . . Chơi gái tỷ tỷ. . ."
Nàng ngẩn người, không lo được chiếc ô kẹp lấy nàng có vào được cửa hay không, nới lỏng cổ, vội vàng bước vào phòng, bưng lấy một đống lớn đồ ăn vặt bắt đầu câu dẫn tiểu Oa Oa. . .
"Ngươi tỉnh rồi sao? Nhanh, nhanh rời giường, ta giúp ngươi mua rất nhiều đồ ăn vặt, mau dậy ăn đi!" Nàng đem đồ ăn vặt trong lòng một mạch đổ trên giường, đã thấy đứa trẻ trên giường chỉ là hơi mở mắt ra, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất, " Đừng ngủ nữa, ngươi lại ngủ à, nào có ai như ngươi thích ngủ như vậy, ngươi có phải là mỗi ngày đều đang mơ cái gì không nên mơ đúng không! Không được ngủ nữa!"
"Hắc hắc. . . Ta nào có mơ thấy cái gì không nên mơ chứ, nhiều lắm chỉ là có hai con ếch xanh ở trước mặt ta cởi quần áo mà thôi. . ." Miệng nhỏ của hắn khẽ cong lên, nhưng lại là thanh âm yếu ớt, " Tỷ lại chạy tới cửa nhà Bát thúc phạt đứng rồi? Bên ngoài trời mưa hay sao, sao tỷ lại ướt đẫm thế này. . ."
"Ngươi quản ta đi đâu phạt đứng làm gì, ta giúp ngươi mua nhiều thứ như thế, ngươi nếu như không ăn xong, lãng phí của hồi môn của ta, ta liền. . ."
"Tỷ bớt hổ giấy đi, ta mới không sợ tỷ đâu. . . Chơi gái tỷ tỷ, trên mặt tỷ là nước mưa hay là nước mũi thế. . . Sao tỷ lại khóc nữa? Không phải chỉ là ít tiền của hồi môn thôi sao? Tỷ thật hẹp hòi nha. . ."
“……”
"Được rồi. . . Đừng khóc, tỷ khóc rất khó coi đó " hắn giơ tay lên, lại không thể đưa đến bên má nàng được, chỉ có thể động đậy trên giường, kéo lấy góc áo ướt sũng của nàng, " Nếu như tỷ không có của hồi môn. . . Không gả đi được, Hoằng Huy cưới tỷ là được rồi. . ."
Nàng giật mình, nhìn gương mặt sữa bé con ki, mơ hồ lung lay trong tầm mắt mình, hắn híp mắt, mang theo nụ cười, khóe môi vẫn hồng hào như trước, cong cong vểnh lên. . . Hắn đem tay từ góc áo nàng di chuyển đến trên ngực mình, nhanh chóng đem một phiến khóa kim sắc hoàng kim ra khỏi ngực. . .
"Chơi gái tỷ tỷ, giúp ta lấy xuống." Hắn giật giật phiến khóa trên ngực, nàng chỉ có thể vươn cánh tay ướt sũng ra đi giúp hắn. . .
Hắn nhìn xem nàng đem phiến khóa cầm ở trong tay:" Cái này coi như là sính lễ ta đưa cho tỷ, miễn cho tỷ lại cư xử như, ta sẽ quịt nợ vậy . . ."
Nàng nhìn phiến khóa trước mặt, nghe thanh âm nhẹ nhàng của hắn, không nhảy cẫng lên như ngày thường, không có trầm bồng du dương như ngày xưa, càng không giống như lúc trước nhìn thấy hắn hô to gọi nhỏ với nàng. . .
". . . Sao tỷ vẫn còn khóc a. . . Được rồi. . . Cùng lắm Hoằng Huy đáp ứng với tỷ, không để tỷ làm thiên phòng, không làm tiểu thiếp, làm Phúc Tấn của Hoằng Huy, Hoằng Huy không đi tìm tiểu lão bà. . . Có được không?"
(thiên phòng: hai vợ chồng không muốn hoặc không thể tham gia vào một cuộc hôn nhân đầy đủ. Khi có sự bất lực hoặc sự ngăn cản của xã hội đối với việc kết hôn của hai vợ chồng, có thể do nhiều yếu tố như sự khác biệt về địa vị xã hội, hôn nhân hiện có, những cấm đoán về tôn giáo hoặc nghề nghiệp hoặc thiếu sự công nhận của các cơ quan chức năng thích hợp.)
". . . Ngươi nói dối. . ." Nàng rốt cục nghẹn ngào ra tiếng, " Ngươi đã từng nói, ngươi muốn cưới tận mười lão bà. . ."
"Ai nha, đúng vậy, ta còn muốn cưới tận mười lão bà a. . . Làm sao bây giờ đây?" Hắn thật bất đắc dĩ cười một tiếng với nàng, khiến ngực nàng mạnh mẽ đau đớn, " Chơi gái tỷ tỷ. . . Tỷ giúp Hoằng Huy một chuyện có được không. . ."
Nàng dùng sức gật đầu, để nước mưa thuận theo tóc hất lên chăn mền của hắn:" Chỉ cần ngươi không ngủ là được, bận như nào ta cũng đều giúp ngươi, nhảy ra ngoài học chó sủa, hay là treo biển hiệu' ta là đồ ngốc' đi dạo phố, ngươi nói, ngươi nói đi!"
". . . Tỷ vốn là đồ ngốc rồi, còn muốn treo biển hiệu hành nghề sao. . . Hắc hắc. . ." Hắn tốn sức cẩn thận thở ra một hơi, nhìn đầu giường một chút, miệng nhỏ bắt đầu chuyển động, " . . . Nếu như A Mã ta khóc nhè, chơi gái tỷ tỷ phải giúp ta an ủi hắn nha. . ."
". . ." Ánh mắt nàng mất tiêu cự, chợt ngã ngồi xuống đất, muốn đưa tay đi bắt tiểu hài thối kia dường như đang bàn giao hậu sự, rất muốn đánh cho hắn một trận, đem hắn ném ra bên ngoài giống như nàng bị nước mưa xối cho ướt sũng, để hắn tỉnh táo một chút. . .
"Ngạch Nương, khẳng định là khóc đến lung tung ngổn ngang. . . A Mã phải an ủi nàng nhất định rất vất vả, còn phải sĩ diện chết tiệt nhẫn nhịn xuống. . . Chơi gái tỷ tỷ, tỷ phải giúp ta nha. . . Tỷ cầm phiến khóa của ta, là nàng dâu của ta rồi đấy. . . Phải nghe tướng công nói, biết không?"
Nàng chỉ vội vàng hít thở không khí, nhìn xem hắn phảng phất như hài lòng bắt đầu dần dần khép mắt lại, xoay người từ dưới đất bò dậy:" Không cho phép ngủ, Hoằng Huy, đừng ngủ mất được không, chơi gái tỷ tỷ giúp ngươi mang nhiều đồ ăn như vậy, ngươi nhìn một chút, có được hay không, ít nhất. . . Ít nhất. . . Ăn xong hẵng ngủ tiếp, có được hay không?"
(các bạn đọc truyện ở trang truyện dịch online để ủng hộ mình nhé)
"Thế nhưng . . . Ta buồn ngủ quá. . . Chờ ta tỉnh dậy lại ăn. . . Ta tỉnh dậy. . ."
"Không muốn, ngươi tỉnh dậy ta liền ăn hết tất cả rồi, hoặc là bị A Mã ngươi cướp mất, bị. . ."
". . ." Nàng lắc lắc bả vai hắn, đã thấy ánh mắt của hắn làm sao cũng không chịu mở ra. . .
"Đừng ngủ! Ngươi đừng ngủ mà, cầu xin ngươi đó, ngươi làm tướng công như này, sao có thể tùy tiện ngủ thiếp đi như vậy chứ. . ."
". . ." Nàng đè nén nước mắt sắp trào ra, nhìn đầu hắn vẫn là lệch sang bên phải như mọi khi. . .
". . . Nhanh như vậy. . . Liền ngủ mất. . . Ngươi, đồ lười biếng. . ."
". . ." Nàng vừa thu lại nước mắt hoàn toàn không khống chế được, vừa đem chăn phủ lên người hắn. . .
". . . Cho phép ngươi ngủ thêm một chút , có điều, ngươi phải lập tức tỉnh lại, nghe thấy không. . ." Nàng đứng người lên, không dám chạm vào khuôn mặt oa oa bình tĩnh kia, càng sợ dây vào hơi thở kia, " Chỉ có một chút thôi! !"
Nàng cuối cùng nhấn mạnh một lần, nhìn thật sâu gương mặt trong mắt nàng chỉ là đang ngủ, cho tới khi màu trắng che ngợp bầu trời giáng xuống Tứ Gia phủ, mới hối hận đến ngực phát đau nhức, cái gì mà là một chút, ai biết một chút là bao lâu, ai bảo với tiểu hài thối tha kia, đem một chút của nàng nghe thành cả đời chứ. . .
Nàng không nên khoe khoang khoác lác đáp ứng giúp hắn bận bịu, nàng nào có năng lực đi an ủi người khác, nàng làm gì có năng lực đi an ủi người khác chứ, đau đớn trong lồng ngực đều đè ép nàng đến mức không thở nổi, chỉ có thể đứng tại chỗ nghe người khác phát ra tiếng gào khóc, ngơ ngác nhìn Tứ Phúc Tấn bị Tứ A Ca giữ chặt lại, mới có thể để cho quan tài nho nhỏ được mang ra khỏi gian phòng của tiểu gia hỏa. . .
Nàng cái gì cũng không làm, không hiểu phép tắc của nơi này, không hiểu bọn họ muốn làm cái gì với Hoằng Huy, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn hạ nhân Tứ Gia phủ, dựng lên linh đường, thu xếp hậu sự, nàng nhíu mày, đứng trước linh đường, nhìn tấm bài vị trước mặt chỉ có mấy chữ, làm sao cũng không cảm thấy nó có liên hệ gì với đứa trẻ dắt nàng du ngoạn khắp kinh thành, bị Bát Gia ôm vào trong ngực, ghé vào trên lưng nàng ẩu tả, nó chỉ là một khối bài, mà người kia, đã ngủ thiếp đi. . . Quên mất có người sẽ đánh thức hắn dậy. . .
Nàng co rúm lại ở trong gian phòng đã không còn một ai, ngồi trên sàn nhà, tay vòng qua đầu gối, mùi thuốc vẫn còn, đồ ăn vặt vẫn bày ra ở đó, ngay cả chiếc ô che mưa cho nàng, cũng không biết là bị ai nhặt lên, cất kỹ, đặt trong góc tường, chỉ là người trên giường không còn nữa, cũng không có ai lại ở nơi đó đóng giả phụ nữ mang thai chuyển dạ nữa, cũng không có ai ở nơi đó đòi đồ ăn vặt ầm ĩ nữa, càng không có người thỉnh thoảng liền ngoái đầu lại gọi nàng chơi gái tỷ tỷ nữa. . .
Trong thoáng chốc, nàng nghe thấy có tiếng người đẩy cửa đi vào, nàng không có quay đầu lại, cũng lười quay đầu, chỉ là đem đầu tiếp tục vùi vào đầu gối, nhìn sàn nhà, đăm đăm, sững sờ, ngẩn người, người kia dường như cũng không để ý đến nàng, chỉ là trực tiếp vòng qua nàng, đứng bên cạnh mép giường. . .
Qua bao lâu, nàng không biết, cũng không muốn biết, tư thế của nàng chưa từng thay đổi, chân lại dần dần tê dại đau nhức. . .
". . . Hắn. . . có bàn giao lời gì không?" Một thanh âm lạnh buốt từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến, nàng biết, đó là giọng của Tứ Gia. . .
". . ." Nàng muốn mở miệng, lại phát hiện trong miệng tất cả đều là nghẹn đắng, không nuốt vào được, nhả cũng không ra, chỉ là buông thõng đầu xuống, từ dưới đất bò dậy, giẫm lên đôi chân tê dại đau nhức, nhìn thoáng qua Tứ Gia đưa lưng về phía nàng, đứng tại bên giường, chỉ nhớ muốn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng tiểu Oa Oa giao cho nàng, " . . . Nếu như A Mã khóc nhè, chơi gái tỷ tỷ phải giúp ta an ủi hắn. . ." Nàng đè ép giọng mũi nồng đậm, đem câu di ngôn kia bàn giao tới, một chữ cũng không thay đổi trượt ra khóe môi của nàng, đầu của nàng vốn là không đủ linh hoạt, hiện tại ngay cả chức năng thuật lại cũng bị lấy đi. . .
Cái bóng lưng kia có chút giật mình, nghiêng đầu sang nhìn thoáng qua người thoạt nhìn càng cần an ủi hơn hắn, nhíu mày, đúng là đưa tay kéo nàng qua, cúi người xuống, siết chặt lồng ngực. . .
Nàng run rẩy đôi chân còn có chút tê dại đau đớn, cảm thấy đầu vai một trận nặng, cẩn thận từng li từng tí liếc sang bên phải, lúc này mới biết được, người tương lai sẽ khuấy đảo giang sơn kia, lại làm theo cách mà tiểu Oa Oa nói, từ đầu tới cuối vẫn một mực tỉnh táo xử lý mọi chuyện, nhưng lại bị câu nói sau cùng của tiểu gia hỏa bức cho ra nước mắt, mặc dù chỉ là nhàn nhạt từ bên gò má lướt qua, nhưng chung quy so với nàng đã chảy tràn nước mắt không đáng tiền hiếm có hơn rất nhiều. . .
Nàng đứng tại chỗ, mặc cho đầu vai bị đè nặng, lướt qua bả vai Tứ Gia nhìn chỗ tiểu gia hỏa kia nằm, một mảnh trắng thuần, mặc dù nước mắt của nàng đã không coi là đáng giá gì, nhưng vẫn là một lần nữa xông lên chiến trường:" Hắn đã đáp ứng ta, chỉ là ngủ một chút liền sẽ rời giường, hắn đã đáp ứng ta. . ."
Nàng cảm thấy lồng ngực của mình bị ôm thật chặt. . .
"Hắn còn đáp ứng ta, tỉnh lại còn phải ăn đồ ăn vặt. . ."
Nàng cảm thấy trên vai, quần áo đã khô một lần nữa ướt át. . .
". . . Hắn. . ." Nàng đang định nói gì đó, lại dừng miệng lại, Hoằng Huy. . . Nàng đã nói, hắn nhờ vả nhầm người rồi. . . Nàng sẽ không an ủi người khác. . . Một chút cũng sẽ không. . . Hắn có trách nàng làm cho A Mã hắn khóc đến càng ngày càng lợi hại hay không. . .
Mưa vẫn còn ở ngoài cửa phòng liều mạng tưới xuống, nàng trốn ở trong phòng Hoằng Huy, mưa không xối được, lại bị nước mắt Ung Chính Đại Nhân làm ướt đẫm quần áo. . .