Thanh Không Vạn Lý

Chương 45: Mây Mù




Nhìn thoáng qua vết tích nước mắt nước mũi trông thấy mà giật mình treo trên triều phục trang nghiêm, Hạ Xuân Diệu chép khóe miệng xin lỗi, giương mắt nhìn Thập Tứ vừa chửi mắng nàng lôi thôi, vừa không buông tay ấn đầu mình ra, lo lắng muốn hỏi một chút, cha hắn có vì nước mắt nước mũi trên người hắn, liền cho rằng hắn bị ai đó khi dễ, nửa đêm trốn trong chăn khóc, sau đó nổi trận lôi đình, đem gia hỏa chọc nhi tử nhà hắn khóc đẩy ra ngoài xử lý tại chỗ hay không. . .

Mặc dù nàng không có chọc cho hắn khóc, ngược lại là, dường như là hắn giày vò nàng cho đến khóc, nhưng mà. . . Hoàng đế mà, không cần giảng đạo lý, mà lại, nàng hiện tại hảo chết không chết* lại đứng trên địa bàn của hắn, đứng tại địa bàn của hắn, khi dễ nhi tử nhà hắn, vậy nàng quả thực không phải là đem hai chữ " muốn chết" treo trên đỉnh đầu làm trang trí sao?

(hảo chết không chết: Khẩu ngữ dùng để chỉ người không tự chủ, sống nhàn hạ, buông thả, khiến người nhìn rất chán nản, nản lòng. Thông thường được sử dụng để mô tả những người phàn nàn và trút giận lên người được mô tả.)

Ngẫm lại, vì đầu mình bị hắn đặt ôm trong lòng, nàng vẫn là phải bảo trì thanh tỉnh, không thể ở trên địa bàn của người ta gây chuyện thị phi, giơ tay lên, đang muốn đẩy lồng ngực kia ra, nhưng làm thế nào cũng không xuống tay được, ngay cả nàng cũng muốn khinh bỉ chính mình, nước mắt nước mũi của nàng thật đúng là rất buồn nôn, làm cho chính bản thân nàng cũng không xuống tay được. . . A Men. . .

". . . Cô đợi ở đây, hạ triều, Gia tới đón cô ra ngoài." Thanh âm từ trên áp xuống dưới, cơ hồ khiến nàng có chút đứng không vững.

". . . Ra ngoài?" Nàng cố ý tránh tạo nghiệt trên ngực hắn, rốt cục cũng kéo ra chút khoảng cách với hắn, nhưng vẫn là không có kéo ra khoảng cách an toàn nam nữ thụ thụ bất thân. . .

Hắn cúi đầu xuống, nhíu mày:" Nói nhảm, để lại tai họa như cô ở chỗ này, Gia cũng thấy lo lắng thay Hoàng A Mã, hừ, có trời mới biết cô có thể gây ra phiền phức gì!"

". . ." Nàng thật sự không hiểu, người này làm sao cứ có bản lĩnh như vậy, nhất định phải đem những lời quan tâm thật tốt, nói thành muốn ăn đòn như vậy, rất muốn nếu có một ngày ai đó lộ ra một chút cảm kích cho hắn nhìn, hắn liền sẽ giống như độc phát thân vong tại chỗ, địa bàn Hoàng A Mã hắn thật không tầm thường a, nhưng mà Hoàng A Mã hắn cũng chỉ là một tên đàn ông ngay cả chung sống hòa hợp với lão bà của mình cũng không được mà thôi, kiêu ngạo cái gì chứ. . .

"Hừ, Gia cũng không hiếm có cô cảm kích!" Hắn liếc qua vẻ mặt nàng thiên biến vạn hóa, đối với việc nàng vẽ vời thêm chuyện, khịt mũi coi thường.

Các bạn đọc truyện trên trang doc truyen online của người dịch Nhan Mạn Hy để ủng hộ mình đã edit cho các bạn nhé

". . ." Nàng cũng không có ý định cảm kích hắn, miễn cho sơ ý một chút, nhìn thấy Hoàng A Ca nào đó bởi vì bị người ta cảm kích mà miệng sùi bọt mép, ngỏm củ tỏi, " . . . Ta vẫn chưa thể đi. . ."

Vừa mới dứt lời, rõ ràng nhìn thấy Thập Tứ vốn là nhíu mày, nhíu lại càng sâu, nàng nuốt nước miếng một cái, đem vết tích còn lại trên mặt, lau sạch sẽ, gượng cười một tiếng:" . . . Cái đó, ta đã đáp ứng với người khác, phải dạy nàng ấy làm bánh gatô. . . Cũng sắp xong rồi, cho nên. . ."

". . ."

". . . Làm xong bánh gatô, ta liền trốn, ta khẳng định sẽ trốn, bảo ta ở lại ta cũng sẽ không ở lại!" Nàng vừa thề thốt son sắt, vừa cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình từ từ nắm chặt. . .

". . ."

". . . Ta. . . Huynh yên tâm, cho dù là bò, ta cũng phải bò ra ngoài, bò không ra được, nửa đêm ta trèo tường ra ngoài, trèo tường không ra được, đào lỗ chó ta cũng phải ra ngoài. . ." Tiếp tục thề thốt son sắt, bả vai đau quá. . .

". . ."

"Ta. . ."

"Đủ rồi!" Hắn nặng nề mà đẩy nàng một cái, đem khoảng cách giữa hai người cấp tốc biến thành" quan hệ nam nữ thuần khiết ", phảng phất như ngại gạt bỏ quan hệ chưa đủ sạch sẽ, dứt khoát ngay cả thân người cũng quay lưng lại, chỉ là quay đầu trừng nàng một chút, " . . . Tùy cô, Gia mới lười nhác quản sống chết của cô!"

". . ."

Hắn sải bước chân liền đi, lại nhớ tới trong tay trống rỗng, thiếu cái gì đó, xoay người lại, một tay đoạt lấy cây quạt trong tay nàng, bỏ vào trong tay áo, bím tóc dài hất lên, xoay người lần nữa, cũng không quay đầu lại, sải nhanh bước chân, đi cho tới khi bốn bề yên tĩnh. . . .

Nàng nhìn thoáng qua bàn tay của mình, dùng tay áo mình lau lại lần nữa nước mắt nước mũi trên mặt, lúc này mới từ trong góc chạy ra, vội vội vàng vàng chạy về cung Lương Phi. . .

Xa xa, nàng đã trông thấy toà viện lạc kia, hãm tốc độ lại, bắt đầu cẩn thận tới gần, dùng " nhã nhặn" ngay cả chính nàng cũng không quen, di chuyển bước chân nhỏ vụn, không hề có đạo lý cẩn thận từng li từng tí. . .

Mãi cho đến khi viện lạc đã ở ngay trước mắt, nàng nhìn xem ngưỡng cửa kia xuất thần một thời gian dài, lúc này mới phát hiện, hôm qua nàng còn nhảy qua như cương thi, hôm nay làm thế nào cũng không nhảy lên được, phảng phất như bị một bàn tay đập vào trên mặt đất, chỉ có thể phủ phục đi lên. . . Chân nhấc lên, đang muốn nhảy vào, lại nghe thấy bên trong truyền đến vài tiếng nữ tử nghẹn ngào nức nở. . .

". . . Huhu. . . Bát Gia, nô tỳ không dám nữa, ngài tha cho nô tỳ đi ạ. . . Nô tỳ không dám lại nói tầm bậy nữa, cũng không dám lại lấy chuyện Lương chủ tử ra nói nữa, tha cho nô tỳ đi. . ."

" Bí mật trong cung này, hoặc là chỉ có người chết biết, hoặc là tất cả mọi người đều biết, lời này không phải do tên nô tài như ngươi nói sao? Làm sao, lời mình đã nói, liền không rõ rồi?" Thanh âm quen thuộc kia vang lên, đã từng quanh quẩn bên tai nàng bao nhiêu lần, cũng chưa từng nghe qua âm điệu băng lãnh như vậy, nàng vô thức lùi chân lại, dán lên vách tường bên cạnh, cắn cắn môi. . .

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nhất thời bịa chuyện, Bát Gia, Bát Gia, ngài tha cho nô tỳ đi, nô tỳ cũng không dám lại nói huyên thuyên ở chỗ Lương chủ tử nữa. . ."

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, kéo ra ngoài."

"Vâng!"



Nàng rụt cổ lại, nhìn thấy mấy tên thái giám kéo lấy cung nữ sáng nay mới đi ngang qua cửa sổ của nàng, ra khỏi cửa cung Lương Phi, mang đi đâu, nàng không biết, cũng không muốn biết, càng không dám biết, co lại trong góc, dán lên vách tường phía sau, ngồi xổm người xuống, sững sờ một hồi lâu, nàng mới phát giác ra mình đang run rẩy, hai cánh tay bóp bóp chân run không thể khống chế được. . .

"Nàng ấy đâu?" Nàng nghe được người ở bên trong hỏi, cổ co rụt lại, đem đầu vùi vào trong đầu gối. . .

"Hồi Bát Gia, cô nương kia sáng sớm đã dậy rồi, liền chạy đến cửa cung, có lẽ là đi nhầm đường đến chỗ ngài."

". . . Ngạch Nương còn chưa có thức dậy sao?"

"Hồi Bát Gia, đêm qua Lương chủ tử cùng cô nương kia đều là sau nửa đêm mới nghỉ ngơi, có lẽ là còn chưa có thức dậy, muốn nô tài đi bẩm báo với Lương chủ tử một tiếng sao?"

"Miễn đi, ta bây giờ vào triều, ngươi sai một số người đi tìm nàng ấy trở về."

"Vâng! Bát Gia, hai nha đầu nói huyên thuyên kia. . ."

"Ngươi xem đó mà làm."

"Nô tài hiểu rồi."

"Trông coi nơi này thật tốt, có chuyện gì lập tức sai người bẩm báo cho ta biết."

"Vâng!"

Nàng ngồi trong góc tường, nhìn xem bóng dáng đêm qua còn bị nàng ôm lấy từ trong sân đi tới, giống hệt như Hoàng A Mã của hắn, mang theo một trận gió lạnh, chỉ là, nàng tránh xa, góc áo của hắn không có đụng lên nàng. . . Nhìn thoáng qua triều phục của hắn, nút thắt chỉnh tề lăn vào chỗ nó nên lăn, không có trải qua tay nàng, y phục của hắn vẫn gọn gàng như thường lệ, áo mũ chỉnh tề. . .

Nàng quả thực là ngớ ngẩn, đần độn, thật ngu ngốc, làm sao đến bây giờ mới có một loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn không phải là nhân viên văn phòng bận rộn gì, cũng không phải công chức xử lý quốc gia đại sự, càng không phải là cái gì mà bạn trai, hắn là một vị A Ca, giống như Thập Tứ, giống như Cửu Gia, giống như Ung Chính Đại Nhân, là nhi tử của Hoàng đế, một vị Hoàng A Ca Đại Thanh Triều. . . Ngay cả khi nàng đứng ở chỗ này, cũng là người mà nàng nên tránh ra thật xa. . .

Chỉ vì nàng luôn vừa nhìn thấy hắn liền ngây ngốc, sau đó quên hết tẩt cả mọi thứ cấp bậc lễ nghĩa, nghe không hiểu trong lời của hắn có chuyện gì, càng không hiểu rõ được suy nghĩ của hắn, chỉ là nhớ kỹ hắn nhận hoa bí của mình, rau cải xôi mùa thu, cỏ đuôi chó, chỉ là nhớ kỹ hắn sau khi ăn cơm trứng chiên chính nàng làm, nói khó ăn, chỉ là nhớ kỹ hắn hỏi nàng có muốn kẹo đường hay không, ô mai chua hay không chua, chỉ là nhớ kỹ hắn cầm bánh gatô của nàng đi vào triều, chỉ là nhớ kỹ nàng chiếm lấy giường của hắn, chen chúc ép hắn vào trong góc, chỉ là nhớ kỹ hắn trong đám người tạm biệt với nàng, chỉ là nhớ kỹ hắn trách móc bảo nàng hắn đói, chỉ là nhớ kỹ hắn vừa đem nàng ném ra ngoài cửa, lại vừa đem lò sưởi nhét vào trong tay nàng. . .

Nàng nghe thanh âm giày hắn đập xuống đất, rõ ràng càng ngày càng xa, lại ở trong đầu nàng vang vọng càng lúc càng lớn, nàng từ trong góc bò ra, nhìn xem bóng dáng hắn đi đã xa, không giống như ngày ấy quay đầu lại nhìn một chút, nàng xoay người, rũ tầm mắt xuống, nhìn ngưỡng cửa trước mặt, quy củ bước ra chân phải, lại tiếp theo chân trái, bốn bề yên tĩnh đi vào trong sân. . .

Lương Phi thức dậy, sau đó, hai người lại đâm đầu vào đại nghiệp làm bánh gatô, mà người nào đó chính thức phát huy tuyên ngôn "Hóa đau thương thành lực lượng", tạm thời đem vấn đề tình cảm vứt sang một bên, chuyên tâm, rút ra kinh nghiệm xương máu sửa chữa phương châm dạy học của mình một chút, rốt cục dưới khẩu hiệu "Tay trái bắt tay trái, tay phải bắt tay phải, tay cầm tay, trái tim kết nối trái tim ", trong mô hình cấp bậc nhà trẻ thu hoạch được thành quả dạy học nhất định. . .

Nhìn thoáng qua thứ bày ra trên bàn, miễn cưỡng có hình dạng bánh gatô, vuông không vuông, tròn không tròn, bánh gatô mềm oặt, nàng đột nhiên có thể trải nghiệm một chút vì sao lão sư của nàng mỗi lần sau khi khảo thí xong, trông thấy nàng liền lộ ra một vẻ mặt khóc không ra nước mắt, nuốt xuống một ngụm nước bọt, đưa thứ này cho Hoàng đế ăn, sẽ không bị tru cửu tộc, chém đầu cả nhà mới là lạ đó? Bất quá, cửu tộc của nàng đều không ở chỗ này, nếu thực sự đòi hỏi bàn những người bị tội liên quan (bị vạ lây), vậy đành phải khổ một nhà Cửu Gia giúp nàng đệm lưng. . . Ai bảo văn tự bán mình của nàng hảo chết không chết lại đặt ở nhà hắn chứ. . . A Men. . .

Lại ngẫm nghĩ lại, bọn hắn dù sao cũng là người một nhà, tru di cửu tộc này không phải liền là Hoàng đế tự đem chính mình cũng chém đi sao, người một nhà dễ nói chuyện, mà lại thứ đồ chơi này nhiều lắm chỉ là bị tiêu chảy, mệnh Khang Hi dường như lại khá dài, không chết được, thế là, nàng liền theo Lương Phi, mang theo hộp cơm, bước ra khỏi viện tử. . .

Nhắc tới Lương Phi ra khỏi viện tử thật không dễ dàng, nhìn thoáng qua cung nữ cùng thái giám mang theo sau lưng, phảng phất như một cái đuôi khủng long kéo dài sau lưng, ách, tội lỗi, sai lầm a, nàng sao có thể đem mỹ nhân ví von thành khủng long chứ, còn đem chính bản thân mình định vị trên đuôi loài động vật không hoa lệ này, đình chỉ suy nghĩ, nhìn thoáng qua Lương Phi ra khỏi viện tử của mình liền không nói thêm gì nữa, lại nhìn thoáng qua con đường lớn lát gạch đá trước mặt, mặc dù nàng không biết mình trước mắt đang đứng ở chỗ nào trong Tử Cấm thành này, nhưng là cung nữ cùng thái giám sau lưng đều có vẻ như đang sợ hãi, chẳng lẽ, đây chính là con đường mà Hoàng đế hạ triều sẽ đi trong truyền thuyết sao. . . A Men. . .

"Chủ tử, nếu như muốn đưa cái gì đó, nô tài có thể giúp ngài đưa đến Càn Thanh Cung là được rồi, đừng chờ ở đây nữa ạ." Tiếng thái giám vang lên sau lưng. . .

Tha thứ cho sự kỳ thị giới tính của nàng, nàng đối với thanh âm của thái giám là luôn luôn mẫn cảm nổi da gà. . .

"Hôm nay gió không lớn, trời cũng không lạnh, không có chuyện gì đâu." Giọng nói nhẹ nhàng bay lên...

Nàng xê dịch bước chân, muốn lại gần chỗ Lương Phi, chứng minh mình vẫn là động vật hệ thị giác nông cạn, lại nhìn thấy Lương Phi mang theo cười yếu ớt trên mặt, dừng lại bước chân, vẻ mặt này có chút quen mắt, để nàng cảm thấy bản thân như đang dát vàng lên mặt, không giống nàng a, căn bản một chút cũng không giống, đều là Thập Tứ nói năng lung tung, nàng ở đâu ra lông mi lá liễu cong cong, nàng ở đâu ra mắt cười môi mỏng, cho dù Bát Gia có chán nản thẩm mỹ cỡ nào, hoặc là có cận thị hạng nặng, hoặc là thần kinh bị trật sai tuyến cũng không thể nhầm lẫn nha. . .

Chờ qua bao lâu, nàng không có chú ý đến, mãi cho đến khi nàng tìm tới lý do thứ một trăm sáu mươi bảy, nhồi nhét toàn bộ vào đầu mình, trướng đến choáng váng, mới nhìn thấy một đoàn quân còn "khủng" hơn cái đuôi của bọn nàng, bóng dáng một người mặc minh hoàng long bào dẫn đầu đi về bên này, nhìn thái giám, cung nữ bên cạnh không nói hai lời quỳ xuống, nàng cũng không muốn lại bị đạp cho một cái nữa, còn bị dọa tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, đầu gối khẽ cong, vội vàng quỳ xuống theo, đầu kề sát đất, nghe một đám khẩu hiệu "Hoàng Thượng cát tường" vang lên bên cạnh mình. . .

"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường."

". . . Đứng lên đi."

Giọng nói của Hoàng đế đại nhân ở cự ly gần vang lên, nàng vội vàng đem đầu cúi xuống thấp một chút, mặc dù nàng nhiều lần nhắc nhở mình là một phần tử trải qua nền giáo dục tốt đẹp tiên tiến của chủ nghĩa xã hội, nhưng mà, biểu hiện bên ngoài lại giống như một tiểu nô tài chưa từng thấy qua việc đời. . .

Hoàng đế đại nhân nói "Đứng lên đi", nhưng mà bên cạnh lại không có ai dám động, đều tiếp tục quỳ, nha. . . Đây là bảo lão bà hắn đứng lên, không phải là để nô tài bọn họ đứng lên a. . . Vậy thì tiếp tục quỳ, cũng miễn cho nàng ngẩng đầu lên một chút, nói không chừng sẽ bị dọa đến mức nước mắt, nước mũi trào ra. . .



"Chờ ở đây, là có chuyện muốn nói với trẫm sao?"

". . . Thần thiếp làm chút bánh ngọt muốn đưa cho Hoàng Thượng."

". . . Lý Đức Toàn."

"Vâng, nương nương, đem đồ đưa cho nô tài là được rồi."

". . ."

"Nương nương?"

". . . Làm phiền công công rồi."

"Còn có việc gì nữa sao?"

". . ."

"Đã là không có chuyện gì nữa, trẫm cũng có một chuyện muốn nói với nàng."

"Thần thiếp xin rửa tai lắng nghe."

"Dận Tự năm nay bao nhiêu tuổi rồi."

". . . Hai mươi tư ạ. . ."

"Hai mươi tư rồi, bây giờ, ngay cả Phúc Tấn của Dận Trinh cũng đã có thai rồi, hắn còn dưới gối không con, còn ra thể thống gì?"

". . ."

"Phúc Tấn của hắn không thể sinh, nàng làm Ngạch Nương không giúp hắn tìm thiếp thất sao, lại rảnh rỗi tới mức đi làm bánh ngọt?"

". . . Thần thiếp biết tội. . ."

"Miễn đi, trẫm đã đề cập qua chuyện này với Huệ Phi rồi, đã là nàng không muốn nhọc lòng, dù sao cũng phải tìm người thay nàng nhọc lòng, về sau không có việc gì, không cần đứng ở chỗ này, trẫm có rảnh sẽ tự đi qua."

". . . Thần thiếp tuân chỉ."

". . ."

Tiếng bước chân của đại đội nhân mã dần dần đi xa, nàng nâng đầu vẫn một mực dán trên mặt đất, có chút thiếu máu, theo đám người bên cạnh đứng lên, không dám đi nhìn vẻ mặt Lương Phi, chỉ là đưa tay vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, làm sao bây giờ, nàng hiện tại càng ngày càng làm trái lại lão sư lịch sử của mình, nhớ tới trên lớp lịch sử thầy ấy nói tới đức hạnh Khang Hi là mặt mày hớn hở, nếu như bây giờ nàng còn đang trên lớp học, đoán chừng khẳng định sẽ ném cục tẩy lên đầu ông ấy, có điều, hậu quả là, nàng khẳng định phải bị phạt chép sự tích Khang Hi anh dũng hơn tám trăm lượt. . .

"Ta mệt rồi, trở về thôi."

Nàng nghe ra được, đó là thanh âm thật sự mệt mỏi, mệt mỏi đến thấu tâm thấu xương, thế là, Lương Phi vừa về tới trong cung của mình, liền ngủ đến đất trời tối tăm, mãi cho đến khi bóng đêm chậm rãi buông xuống, cũng không có tỉnh lại. . . Các nô tài bắt đầu hoảng hôt, lo lắng cân nhắc xem có nên gọi ngự y hay không, nàng trông thấy một tên thái giám vội vội vàng vàng đi ra ngoài, la hét tranh thủ thời gian bẩm báo cho Bát Gia. . .

Chẳng qua một hồi, giày Bát Gia liền bước vào viện lạc, nàng đang ngồi ở trên bậc thang ngẩn người, nhìn xem hắn hiếm khi lững thững xuất hiện ở trước mặt mình, bước chân nặng nề đập xuống đất, nàng hoảng hốt, gấp gáp vội vàng đứng lên, đang muốn nắm lấy sau gáy chào hỏi một câu "Một ngày không gặp, như cách ba thu", đã thấy nô tài bên cạnh đều có chút hoảng sợ quỳ xuống, nàng cũng run rẩy chân, đúng là đầu gối mềm nhũn, cũng quỳ xuống theo, mãi cho đến khi đầu gối đập xuống đất, kéo ra một chút đau đớn, nàng mới phản ứng được, không ai ấn đầu của nàng, mà nàng lại cho hắn quỳ xuống. . .

". . ." Tầm mắt của nàng nện ở trên mặt đất, nhìn loạn khắp nơi tựa như tìm kiếm bảo vật nào đó, một đôi giày rơi vào trong tầm mắt của nàng, ánh mắt của nàng thuận theo triều phục của hắn bò lên trên, hắn không có phản ứng gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn xem nàng quỳ xuống trước mặt mình. . .

"Nàng đang làm gì vậy?" Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng mở ra, nhảy ra từng chữ, thực sự là từng câu từng chữ.

". . . Hắc hắc. . . Hắc hắc. . . Rất lâu rồi không có gặp huynh, huynh tự nhiên nhảy ra, ta liền ngây ngốc mất. . . Chân mềm nhũn ra. . ." Nàng không phải đang quỳ hắn, nàng không có quỳ hắn, nàng một chút xíu ý muốn quỳ hắn cũng không có, nhiều nhất là, nhiều nhất chỉ là giai nhân của nàng quá thiên nhân chi tư*(phong thái phi phàm như thiên tiên), nàng sùng bái một chút. . . Chỉ là sùng bái một chút mà thôi. . .

Nàng nhìn xem hắn nhấc chân lên, đi tới, trong đôi mắt một mảnh sương mù băng lãnh, nhưng không có mang theo bất kỳ tin tức gì nàng muốn, hắn dừng lại bên cạnh nàng một lúc, không nói chuyện, không nhìn nàng, cũng không có bảo nàng đứng dậy, vén áo bào lên, đẩy cửa phòng Lương Phi ra, đi vào.

Nàng sững sờ quỳ gối trên bậc thềm, tất cả thái giám cùng cung nữ quỳ theo trong sân, không dám đứng dậy, chỉ là nơi nàng quỳ, cách phòng Lương Phi gần nhất mà thôi. . .